U Châu giáp Thông Thiên Hải nhưng thực ra chỉ thịnh nghề muối, người ta chẳng biết vì sao biển nơi ấy, cá tôm lại ít ỏi đến đau lòng. Mấy trăm năm trước vốn là trù phú, làm được ngư dân liền không phải lo sinh kế, vậy mà hiện tại, nếu dám bám biển vươn khơi, chính là ngại bản thân mình sống quá lâu rồi.
U Châu giáp biển, Dự Châu bên cạnh cũng là như thế. Nhưng bất quá, có người phong thanh nói rằng, biển ở Dự Châu lại là cá tôm đề huề. Có điều, đó cũng chỉ là đám dân nghèo kháo nhau cho vơi đi sầu khổ, chứ chẳng ai dám đi chứng thực.
Bởi vì toàn duyên hải Dự Châu, đã bị mấy ngọn núi cao che đi bờ bãi, không còn đường để mà thuyền qua.
Cửu Trọng Sơn sừng sững đứng đó, kẻ phàm phu khó bước qua được.
Nhưng không thể đi qua, trọng yếu hơn là nguyên do khác.
Xuôi ra biển, địa mạo sẽ là từ từ thấp đi, vậy mà chín ngọn núi kia mặc kệ thường quy, vẫn cứ ngự tại nơi đó. Kì quái ai cũng biết, nhưng nguyên nhân ai cũng hiểu, vì người ta biết nơi đó là chốn thần tiên tự tại. Núi kia phải chăng là được đại thần thông dời đến.
Tu hành giả từ trước đến nay luôn tách biệt với trần thế, nhưng rồi tiên nhân xuất hiện, cái nguyên tắc cơ bản của hai thế giới dần bị phai mờ. Tất nhiên không phải trần trụi mà hiện thế, có điều, để đám phàm nhân thỉnh thoảng bắt gặp mấy đạo độn quang đã là chuyện thường tình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047336/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.