Vấn Thiên đi sau cùng đám người đội Năm. Nhìn những con người nhiệt huyết phía trước, hắn có chút thương xót. Chiến đấu với Duệ Tuân, qua đôi ba lời đối thoại hời hợt, đủ để Vấn Thiên nhận ra, cái đội Năm này rồi sẽ gặp phải biến cố. Và cũng có thể biến cố ấy khủng khiếp đến nỗi, thay đổi bản ngã của cả một con người.
Vấn Thiên linh cảm, nhiệm vụ ngay lúc này đây là cái biến cố đó.
Những bóng người lao nhanh trên nền đá xám xịt. Tựa mấy con kiến nhỏ lạc giữa cõi u minh.
Dạ Trạch nằm trong một kiểu địa hình kì dị, như tảng đá khổng lồ bị người ta bẻ đôi. Có chỗ phẳng lì như dao cắt, có chỗ lại gồ ghề nhấp nhô. Gồ ghề đến mức, có cả ngọn núi cao lớn ngự trên, nhấp nhô đến mức, lộ ra cả một đầm lầy u ám.
Một tảng đá khổng lồ nhô lên giữa hoang mạc, một đầm lầy u ám mang đầy nguy cơ hiện hữu bên trong. Có người nói trước đây, nó vốn là một ngọn núi cực kì hùng vĩ, cao đến cả ngàn trượng, vì đã rất lâu nên tên cũng chẳng ai nhớ. Chỉ biết rằng, trước khi sương đen phủ qua, nó vẫn là núi, nhưng rồi màn sương che lấp, lúc một lần nữa trông thấy, đã chỉ còn như kia.
Một ngọn núi khổng lồ bị bẻ đôi, sức mạnh lớn lao đến mức nào mới có thể xoá đi một nửa dấu tích. Vệ Các nhận ra nguy cơ, lại thấy mảnh đầm lầy u ám hiện hữu bên trong tại giữa nơi hoang mạc khô cằn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047316/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.