Trời vừa tờ mờ sáng, đã có phi xa phóng ra ngoài chiến địa. Ở đây vốn dĩ ngày cũng như đêm, thành ra chẳng có tràng cảnh gì đặc sắc, vẫn là vệt sáng nhỏ đọng lại nơi thiên không u ám.
Phi xa của đội Năm như thường ngày, chỉ có năm người bọn họ sóng vai mà đứng.
Nhưng chiếc phi xa đang phóng nhanh bên cạnh, thì lại khác. Bởi hôm nay phi xa của đội Bảy, có thêm một vị Thần cảnh đại năng đứng trên đó.
Vậy thôi đủ hiểu, bên nào người ta trọng hơn.
Kim Đắc nhìn tình cảnh ấy, mặt vẫn chẳng có gì là khúc mắc. Thân vốn không màng danh lợi, chút coi trọng thiên vị, hắn từ ngày bước trên tu hành lộ đã nhìn như không thấy.
Tuy vậy, vẫn có người bất bình thay hắn. Mạc đại sư là một ví dụ.
- Xem ra, huynh bị người ta ghẻ lạnh.
Kim Đắc nghe vậy khẽ cười. Lưng vẫn thẳng mà lặng ngắm khoảng không phía trước, khẽ giọng nói:
- Có người sinh ra, vốn đã mang hào quang của kẻ cầm quyền. Vậy thì, bon chen...để được cái gì?
Câu nói ấy của Kim Đắc rất lạ lẫm. Bởi vì trước đây, chẳng bao giờ hắn nói kiểu vậy. Không bông đùa thì cũng hời hợt mà đánh trống lảng. Lê thê nói ra dài như sách vở, nghe ra biết ngay là thanh niên bộp chộp. Nhưng hắn giờ lại nói vậy, người thân cận đều biết, trước kia, đều là cố tình không nhìn đến.
Chỉ là, có kẻ muốn Kim Đắc phải nhìn. Rốt cuộc cũng bức gã nói ra vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047315/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.