Tiếng động kia, giữa không gian u tối, lại không có một thanh âm nào chèn ép, nghe ra thật sự rất rõ ràng. Càng là như vậy, thứ áp lực theo đó mà tới, càng có chút đáng sợ hơn.
Duệ Tuân nhíu mày. Tay cầm chắc Thủy Kiếm. Thứ bây giờ hắn có thể dựa dẫm, chỉ có nó cùng Kim Đắc.
Chẳng hiểu sao, Duệ Tuân lại có cảm giác đó. Dựa dẫm, vốn là kẻ yếu mới sinh lòng. Nhưng thực sự, ám ảnh trong lòng hắn với thứ sinh vật kia, lớn lắm.
Kim Đắc gắt gao để ý. Luân xa càng sáng rực. Như thể, thứ đang động đậy kia vừa ra, sẽ ăn trọn một kích tất diệt. Tiếc là, nó cũng không thể rời tay mà thét gào.
Những xào xạc kia cuối cùng cũng ra khỏi đám cỏ lau xám xịt. Một...hòn đá to lớn, vậy mà nhanh chóng lao ra.
Tâm thần đang căng cứng của hai người thanh niên vì viên đá mà bỗng dưng buông lỏng. Lắc đầu, khó hiểu vì sao bản thân lại nhạy cảm tới mức này.
Hai đôi mắt đăm đăm nhìn tảng đá kia nhanh chóng lao xuống đầm nước. Tự dưng, cái tâm thần căng cứng thế nào lại quay về.
Rồi rốt cuộc, chúng cũng hiểu, sao tâm thần phải căng cứng như vậy.
Những bọt nước, theo hòn đá kia rơi xuống, cứ ngỡ sẽ vỡ tan. Nhưng không, thứ vỡ tan lại là cái khác.
Mặt nước kia cuộn trào, hòn đá kia...lại không có chìm xuống. Bọt nước sôi trào quanh nó, khói đen bốc lên nghi ngút, tanh hôi vì thế càng thêm kinh khủng. Rồi cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047314/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.