Nơi trận doanh, ngập tràn sự khẩn trương đã lâu rồi mới thấy.
Có vài chiếc phi xa phi thẳng khỏi đó với một tốc độ cực kì nhanh chóng. Để lại trên màn trời vẫn luôn âm u những vệt sáng nhỏ.
Ma triều tới thật rồi!
Trên chiếc phi xa quen thuộc, mấy người Duệ Tuân ánh mắt ai cũng lộ rõ vẻ khẩn trương khó giấu. Chỉ duy nhất có một người, đôi mắt vẫn đầy bình tĩnh mà nhìn về nơi sâu thẳm.
Kim Đắc lặng yên mà đứng, tay chắp sau lưng. Bóng lưng cao lớn vững vàng.
Thanh niên ấy cũng chẳng nhìn lâu. Sau một lúc, xoay người lại, cởi giáp mũ, lộ ra gương mặt kiên định quen thuộc.
Gương mặt ngăm đen ấy đảo mắt qua mọi người. Thấy sự lo lắng hiện hữu, hắn khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Ma triều nguy hiểm ra sao, mọi người mấy năm qua ở cái nơi đen tối này, chắc cũng đã phán đoán ra ít nhiều. Chuẩn bị tâm lý trước cái chết, là một điều nên làm.
Tiếng nói trầm ổn từ tốn mà vang lên.
Nét khẩn trương trên mặt mọi người không vì nụ cười dễ mến kia mà dịu lại. Tthậm chí có chút đậm hơn.
Kim Đắc thấy thế, nụ cười trên môi vẫn giữ, có chút rạng rỡ hơn, bình thản mà nói tiếp:
- Nhưng mà...chúng ta không dễ chết như vậy đâu!
Nghe Kim Đắc nói lấp lửng như vậy, vài nếp nhăn mờ mờ trên trán của Mạc đại sư dần trở nên rõ nét. Cuối cùng không nhịn được nữa mà đốp chát mấy câu:
- Đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047313/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.