Chân Mộ là cái tên mà người xưa thường nhắc khi nhớ về cái “nghĩa trang” của đám tu hành giả vẫn lạc ấy. Mấy nghìn năm trôi, bao nhiêu lần ma triều ập đến, Chân Mộ vẫn ở ngay đó, đoá bạch liên sơ sài ấy vẫn nở rộ ôm lấy những đứa con bởi vì “loạn lạc” mà phải “nằm lại” ở cái nơi đã từng chính là “nhà” của mình.
Người ta mỗi khi nhắc về nó, lại có chút nghi hoặc về cái “mái nhà” xác sơ ấy, sao nó không bị ma triều dữ dội ngoài kia vùi lấp, sao mỗi khi có dịp qua đó, lòng lại dâng lên cỗ bi tráng không tên. Có lẽ bởi vì...nơi đó là chốn dừng chân của những đứa con đang cố bảo vệ thế giới thân thương của mình khỏi diệt kiếp. Để rồi nếu còn có ngày mai, sẽ là một ngày mai phủ đầy dương quang tươi sáng.
Duệ Tuân chậm bước, tóc mai theo gió khẽ bay, hắn nhẹ nhàng vén lại, đội cái giáp mũ đen kịt của mình lên, hắn thấy có chút hít thở không thông. Tồn tại trong màn sương đã gần đủ năm, đến hiện tại cũng không cần phải kè kè trên đầu giáp mũ để cho hô hấp được dễ dàng. Có điều, tháo ra lâu như vậy, quả thật bắt đầu cảm thấy khó chịu. Lại bỗng nhớ về ông lão ban nãy, dường như ông ấy đứng trong màn sương đen này vẫn giống như đứng ở thế giới tươi đẹp ngoài kia vậy, không chút nặng nhọc, chẳng chút động rung. Làm được như vậy, chắc hẳn ông lão ấy tu vi cực kì thâm sâu, và...phải sống trong màn sương đen này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461109/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.