Không nghe được câu trả lời, chỉ có trầm mặc thật lâu. Thẩm Vân Chiêu như suy nghĩ gì đó sau lại tự giễu cười, "Ta thế nhưng lại quên ngươi là người câm... Lui ra đi."
Tô Kiều Ngọc thở phào một hơi, đem cây sáo đặt lại chỗ cũ, rón rén đẩy cửa đi ra ngoài.
Đêm dài đằng đẵng... Một đêm vô mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Vân Chiêu phá lệ dậy sớm, từ trước đến nay vào buổi sáng đầu óc hắn luôn không tỉnh táo, nhưng hôm nay so với ngày thường lại tỉnh táo hơn nhiều.
Tỳ nữ hầu hạ ân cần tiến lên thay y phục cho hắn, thái giám nửa quỳ đưa giày lên, "Ngày hôm qua sau giờ Thân, có tiếng sáo sao?"
Chưa kịp chỉnh lại ống tay áo cho hắn, tỳ nữ nghiêm mặt trả lời, "Nửa đêm ngày hôm qua, y nữ mới tiến cung ở chỗ nàng thổi sáo."
Nói xong lại dừng lại một chút, nghĩ nếu không thì chốc lát sẽ đi nói với y nữ kia buổi tối đừng thổi sáo, quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.
Hóa ra, không phải cảnh trong mộng?
Hắn còn nghĩ rằng hắn lại nằm mơ.
"Ừ," Gật gật đầu, không nói gì nữa.
Tỳ nữ liếc mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Vân Chiêu không có khác thường, thầm nghĩ bản thân có lẽ không cần cố ý đi một chuyến.
Thái giám lùi về sau một bước, cúi đầu, hỏi, " Đêm qua, vị y nữ kia chẩn trị kết quả vẫn như các đại phu mọi khi, bệ hạ hay không?"
Thẩm Vân Chiêu nhíu mày, hắn hiểu rõ bản thân rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-cung-nguoi-tan-thanh-tro/2543785/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.