Nhất thời không nói gì.
Tô Kiều Ngọc tỉ mỉ nhìn kỹ cây sáo đang cầm trong tay, đó là thứ duy nhất ngoại trừ quần áo mà nàng mang từ kinh thành đến, chỗ đuôi sáo không biết từ khi nào dính nhàn nhạt vết máu.
"Lần này nàng trở về, sẽ cùng hắn hòa hảo sao?" Tần Viễn Mặc ấp a ấp úng nói, bại lộ lo lắng trong lòng.
Hắn không thể ngăn cản nàng trở về, từ sâu trong lòng hắn, không muốn Tô Kiều Ngọc trở về bên cạnh Thẩm Vân Chiêu.
Rõ ràng người nọ làm tổn thương nàng nhiều lần như vậy.
Tô Kiều Ngọc nghe vậy sửng sốt.
Nàng quả thực không nghĩ đến lần này trở về còn có thể cùng hắn bên nhau hay không, có lẽ trong lòng nàng, đã cam chịu, bọn họ là không có khả năng.
Tất cả đau xót trước đó, đều không thể hóa thành mây khói.
Mọi thứ đều không trở về được nữa.
"Ta không muốn hổ thẹn với bá tánh Đại Lương, không muốn thánh thượng ôm bệnh khiến triều cương hỗn loạn, cho nên ta cần phải trở về."
"Còn ta và hắn... Không quay lại được!"
Ngữ khí kiên định, là nói cho Tần Viễn Mặc nghe, cũng nói cho bản thân nàng nghe.
Nàng không cho bản thân có khả năng quay lại.
Tần Viễn Mặc nghe vậy, đôi mắt cong lên, như ngôi sao sáng, hắn không muốn đợi thêm nữa, "Sau khi nàng quay về Dương Châu, ta sẽ cưới nàng!"
Hắn vẫn luôn muốn nói những lời này, hắn nghẹn nhiều năm như vậy, đều nghẹn thành tâm bệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-cung-nguoi-tan-thanh-tro/2543787/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.