Thẩm Vân Chiêu nhớ rõ, là ngày đó, vào ban đêm hắn trở về nhìn thấy nàng, nàng ở dưới gốc cây hoa đào thổi một khúc này.
Khúc kia hắn cũng từng nghe qua ở nơi khác, so với nàng thổi thành thạo hơn nhiều, uyển chuyển hơn nhiều, nhưng lại không bằng nàng bắt được tiếng lòng của hắn.
Cánh hoa rơi xuống, rơi xuống vai, tay áo tung bay, đẹp không tả xiết.
Tô Kiều Ngọc cầm lấy sáo bạch ngọc, phát ra âm thanh thứ nhất. Theo sau là tiếng sáo như nước chảy trút xuống, uyển chuyển lại êm tai.
Hóa ra cuối cùng lại có một ngày, nàng có thể đem chiết chi khúc thổi tự nhiên lại tùy ý như thế.
Nàng thổi chậm rãi nhắm mắt lại, từ khúc này, khiến rất nhiều hồi ức của nàng một lần nữa lại hiện lên trong đầu, giống như cuộn tung ra bức họa cổ xưa.
Chỉ có nhắm mắt lại, nàng mới yên tâm, yên tâm bản thân không biểu lộ cảm xúc ra nhiều, thế cho nên để hắn nhìn ra.
Một khúc dừng, dư âm vẫn còn quanh quẩn ở đại điện.
Nàng chậm rãi mở mắt, lại thấy gương mặt bỗng nhiên phóng đại trước mặt mình.
Lúc nàng nhắm mắt lại, Thẩm Vân Chiêu liền lấn người tiến đến, nửa híp mắt, trong mắt tràn ngập cảm xúc, trên người mang theo mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt.
"Ngươi là ai?" Giọng nói mát lạnh hỏi, khí thế bức người.
Tô Kiều Ngọc liên tục lui về phía sau, cúi đầu, tóc mái giữa trán ngăn cản đôi mắt đang hốt hoảng, vội vàng khoa tay múa chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-cung-nguoi-tan-thanh-tro/2543783/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.