Chương trước
Chương sau
“Đồng!”
Một tiếng hét lớn như sấm nổ vang tai nhượng Hoàng Phủ Đồng giật mình.
Ánh mắt mờ mịt nhìn tiền phương.
Tâm Lạc Tráng như trầm xuống đáy cốc, ôm chặt lấy Đồng thần hồn lạc phách, nhẹ giọng an ủi.
Hồi lâu, mấy thấy thiếu niên trong lòng khe khẽ khóc nức nở.
Thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng khóc hảm thê lương, trôi nổi quanh căn phòng, thật lâu không muốn bay đi.
Tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế kia, tại giữa đêm đầy tuyết, cùng đêm tân hôn càng thêm làm người thương xót.
Ái tình tới rất nhanh, bảo vệ đã lâu, đi nhưng cũng vội vội vàng vàng.
Một tia thoáng nhìn, chỉ một chớp mắt, đó là suốt đời.
Lạc Tráng rơi lệ, ôm lấy Đồng loạn khóc, Hoàng Phủ Tí nói không ra lời, mắt phượng hàm bi, nghiêng mặt rơi lệ, mà Hoàng Phủ Hàn đứng không vững đỡ lấy tường, cắn môi dưới.
Trong phòng đầy rẫy bi thương sinh ly tử biệt. Tất cả mọi người đều chìm đắm trong thống khổ.
Chỉ trừ một người…
Công Thâu Nguyệt vẻ mặt không hiểu gì.
“Các ngươi đang làm gì?” Công Thâu Nguyệt hỏi.
Y chỉ nói khó cứu, khả không nhớ rõ nói thiếu niên kia đã về trời.
Một phòng toàn người, kẻ nào cũng khóc lóc thảm thiết, để cho ai xem?
“Nguyệt.” Hoàng Phủ Hàn tay chân lạnh run nắm chặt tay Công Thâu Nguyệt, không ngừng run rẩy. Nhân sinh khổ đoản, thế sự vô thường, hắn chợt nhận ra tất cả đều là hư không, lại có chút may mắn quyết định đương sơ.
Hạnh phúc nơi trần thế, chính là lưỡng sương tình nguyện, tư thủ cả đời.
“Các ngươi sao lại khóc?” Công Thâu Nguyệt giọng nói rất bình tĩnh, không hề có một dấu hiệu nào bị đả kích, thần chí không rõ.
“Nguyệt, ý của ngươi là?” Hoàng Phủ Hàn so với ba người còn lại, còn có chút lãnh tĩnh, mừng rỡ nhìn người bên cạnh. Thấy trong mắt người nọ có ý cười, biết là còn cơ xoay chuyển.
“Các ngươi đều tránh ra.”
Một nhà ba người sửng sốt, không hẹn mà cùng ngừng khóc nhìn về phía người lên tiếng.
“Các ngươi còn nhượng không cho ta cứu người?” Công Thâu Nguyệt giả bộ tức giận.
Lời y nhượng bầu không khí trầm trọng thoáng cái thay đổi.
“Ý ngươi là Diệp còn cứu được?”
“Hiện tại hắn chỉ bị sốc, nếu các ngươi không che ở trước giường khóc, lúc này có lẽ hắn đã tỉnh.”
Hoàng Phủ Đồng vội vàng thả Diệp xuống giường, nhượng ra vị trí, nhượng Công Thâu Nguyệt ngồi xuống.
Công Thâu Nguyệt từ trong lòng móc ra bình sứ bạch sắc, đảo ra một viên thuốc màu hồng, bỏ vào trong miệng Diệp.
Chỉ chốc lát, người trên giường liền có dấu hiệu hồi sinh, trong ngực bắt đầu phập phồng, tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ để Đồng tuyệt vọng vui mừng khôn xiết.
Xuất ra kim, đâm vào mấy đại huyệt.
Thiếu niên sắc mặt trắng bệch cũng dần dần có chút huyết sắc.
Lại lấy ra một bình dược xanh thẫm đổ ra một viên thuốc màu trắng nhượng Hoàng Phủ Diệp nuốt vào, truyền chút chân khí, Công Thâu Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Diệp hắn sao rồi?”
“Thuốc vừa ăn chỉ có thể giữ mệnh, bất năng chữa bệnh.” Xuất ra giấy bút viết phương thuốc. “Bệnh lao đúng bệnh nặng, thế tới rào rạt không thể chỉ mười ngày nửa tháng có thể chữa khỏi, còn phải cần hảo hảo điều dưỡng. Theo phương thuốc này bốc thuốc, một năm sau các ngươi có thể có Hoàng Phủ Diệp khỏe mặt.”
“Nga? Ngươi khẳng định như vậy?” Thanh âm trong sáng, nhưng nhượng người trong phòng sợ hãi.
Lúc này người người không nói, tiếng nói truyền từ xà nhà.
Trong phòng đều là cao thủ, nhưng không một người nào phát hiện.
Tưởng người kia nếu là thích khách, vậy chỉ cần bằng người kia muốn lấy mạng tất cả bọn họ cũng không phải chuyện khó.
“Thỉnh cao nhân hiện thân.” Công Thâu Nguyệt cùng Hoàng Phủ Tí võ công thượng thừa vô ý thức đứng chắn trước mặt vợ.
Hoàng Phủ Hàn cùng Lạc Tráng nhìn nhau cười, cùng bước ra khỏi hàng.
Bọn họ cũng không kém, nếu thật sự đánh nhau cũng không cần phải bảo hộ.
Xà nhà có tiếng động nhẹ, như có gì rơi xuống đất.
Một lát cửa phòng liền bị đẩy ra.
Công Thâu Nguyệt biến sắc. Võ công của tên thích khách can đảm dám đêm khuya sấm cung y cũng đã chuẩn bị tâm lý, khả thật không ngờ kẻ này dám nghênh ngang từ cửa chính vào phòng.
Đúng đánh giá thấp đối thủ, chính… có âm mưu khác?
Nghĩ tới các loại tình huống cùng các đối sách hợp lý, nhưng vừa nhìn thấy người trước mặt, cả kinh trừng lớn mắt.
Hảo một tuyệt sắc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Công Thâu Nguyệt gặp rất nhiều mỹ nhân.
Nếu nói Hoàng Phủ Tí đúng yêu diễm, Hoàng Phủ Diệp đúng thanh lệ.
Như vậy cái tên đối diện này quả thực vô cùng quyến rũ. Nếu không phải hai mắt ngưng sương, sợ rằng không thiếu cuồng dã đồ tương bám lấy hắn.
Khả người này toàn thân tối yếu mạnh chính đôi mắt, nếu nói mị nhãn như tơ lại có vẻ tục tằng, chỉ là trong quyến rũ có tôn nghiêm, nhu trung đái cương, làm cho không dám đơn giản tới gần, khả dù chỉ từ xa ngắm nhìn nhưng cũng đủ khó có thể hô hấp.
Mỹ nhân không nói gì chỉ khẽ cười, tay vuốt nhẹ sợi tóc bên tai, không hề có sát ý.
Đoàn người Công Thâu Nguyệt đang muốn thả lỏng, lại bị thân ảnh phía sau mỹ nhân làm cảnh giác.
Tới gần, mọi người mới nhìn ra đó là một nam nhân rất anh tuấn cương nghị.
Công Thâu Nguyệt ám nghi thân phận người này, đã thấy Hoàng Phủ Hàn tiến nhanh tới đột nhiên quỳ xuống, thật lâu mới hô lên “Phụ hoàng.”
Trong lòng nhất thời mát lạnh.
Phụ hoàng của Hoàng Phủ Hàn chẳng phải là thủ phạm sát hại toàn bộ bộ tộc Công Thâu của y mạ.
Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhất thời nhóm lên một tầng hỏa.
Hoàng Phủ Tí cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, phác tới hỏi đông hỏi tây.
Người trước mặt vốn từ mười lăm năm trước bởi bệnh nặng mà băng hà, khả trước mặt y rõ ràng là Hoàng Phủ Tuần.
Vậy mỹ nhân đứng cùng y là ai?
“Nho Lân Dư Sắc Bất Quy.” Mỹ nhân kia liền báo danh hào.
Điều này làm Công Thâu Nguyệt càng vô pháp trầm mặc.
“Sư phụ?”
Cùng Hoàng Phủ Hàn trăm miệng một lời.
Trước đây bái sư thì Bất Quy luôn đeo mặt nạ đồng, chỉ lộ nửa bên mặt.
Xa cách mười lăm năm, hắn không hề già đi mà càng thêm thần vận.
Đương niên, Nguyệt cùng Hàn đều còn nhỏ tuổi, cách mười lăm năm, muốn nhận ra người chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt đúng không dễ dàng.
Giờ ngẫm lại, mới thấy người này cùng sư phụ đúng là có vài phần giống nhau.
“Phụ hoàng, nhi thần bất tài…” Hàn quỵ xuống hướng về phía phụ hoàng.
“Chuyện cũ đừng nhắc tới nữa.” Hoàng Phủ Tuần sủng ái cười, chuyện của Hoàng Phủ Hàn y cũng nghe nói, cũng biết rõ ngọn nguồn mọi việc.
Ngẫm lại năm xưa y chẳng phải cũng tá bệnh giả chết, cùng Nho Lân Dư Sắc xuất kinh chung quanh vân du sao? Như vậy y làm gì có tư cách trách cứ nhi tử?
Có người thuộc về hoàng cung, mà có người hướng tới tự do.
Tất cả đều là mệnh.
“Tí nhi, đây là…” Chỉ chỉ Lạc Tráng.
“Đây là hoàng hậu của nhi tử.” Hoàng Phủ Tí nắm chặt tay Lạc Tráng, lại quay đầu chỉ Đồng cùng Diệp ở bên giường, “Đây là con của nhi tử, do hoàng hậu sinh ra.”
Lạc Tráng cực kỳ xấu hổ đỏ mặt, nam nhân sinh con, đó là việc chê cười.
Không ngờ Hoàng Phủ Tuần không hề để ý. Có lẽ theo Bất Quy nhiều năm đã thấy rõ hơn nhiều, y chỉ nhẹ nhàng cười, không nói gì nữa.
Thừa lúc mọi người nói chuyện, Bất Quy liền bắt mạch Diệp.
Xem phương thuốc của Công Thâu Nguyệt, thêm vài vị thuốc, lại xuất ra bình sứ hắc sắc, lấy ra dược hoàng đưa cho Đồng, phân phó thời gian sử dụng.
Mọi việc giải quyết ổn thỏa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Tuần.
Nói là Diệp đã không còn nguy kịch nữa. Bọn họ đúng cố ý tới nháo động phòng, giờ “Lão nhân gia” cũng nên cáo từ.
Trước khi đi, Bất Quy cầm tay Công Thâu Nguyệt nhẹ giọng nói, “Ngươi nếu muốn đoạt mạng y, ta tuyệt không hạ thủ lưu tình.”
Nguyệt sửng sốt, sát ý của y rõ ràng tới mức Bất Quy cảm nhận được sao?
Nói vậy người nọ cũng đã nhìn ra.
Nhìn phía Hoàng Phủ Hàn, thấy hắn cúi đầu không nói gì, ngực thầm mắng chính.
Nhưng không khống chế được chính, hung hăng nhìn thân ảnh đã đi xa, thật lâu.
Lúc này trời đã gần sáng, Nguyệt cùng Hàn cũng nói lời từ biệt trở về.
Hoàng Phủ Tí cùng Lạc Tráng vất vả một ngày đêm cũng mệt mỏi, liền rời phòng trở về tẩm cung.
Hoa chúc chập chờn.
Ánh nến le lói chiếu khuôn mặt thiếu niên đang say ngủ.
Khuôn mặt quen thuộc nhưng Hoàng Phủ Đồng nhìn bao lâu cũng thấy thiếu, lo lắng tiến lên thử kiểm tra hô hấp của thiếu niên, lúc này mới cảm thấy an tâm, kế tục si ngốc chăm chú nhìn thiếu niên.
Hoa chúc đêm đó, cả đêm chưa từng tắt…
Một năm sau
“Chờ ta với.” Hoàng Phủ Kỳ Tích rất tức giận, thi triển khinh công đuổi theo lại bị hai người kia dễ dàng bỏ qua.
Đáng ghét! Thiếu niên mới tròn mười lăm không phục lại đuổi theo.
“Hoàng Phủ Diệp! Ngươi chơi xấu, cùng đại ca khi dễ ta!” Nổi giận, lại đuổi theo hơn mười thước.
“Hoàng Phủ Kỳ Tích ngươi ngẫm lại xem, rõ ràng ngươi không đuổi kịp chúng ta, đâu phải chúng ta không muốn mang ngươi ra ngoài cung chơi, là do ngươi kỹ không bằng người, còn trách ta?” Thiếu niên trong đôi mắt đẹp hẹp dài mang theo tiếu ý ngạo khí, từ phía trên nhìn xuống đệ đệ đang thở hổn hển, còn muốn tái đùa cợt hai câu, lại bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay, hiểu lòng bất tuyên gật đầu, xoay người không hề để ý tới tiểu quỷ dính người kia nữa.
Một tháng sau
Thẳng lăng lăng nhìn thiếu niên, Hoàng Phủ Đồng khẩn trương chẳng biết tay chân nên để đâu cho phải. Áo khoác đã cởi ra, ánh mắt  thiếu niên nhìn y làm y không biết  làm sao, cảm thấy người càng ngày càng nóng.
Thiếu niên ôm lấy cổ y, thuận thế áp đảo y tại trên giường.
“Chúng ta…” chính từ bỏ…
Lời cự tuyệt chưa kịp thốt ra đã bị thiếu niên dĩ hôn phong tỏa, đầu lưỡi bị cuốn lấy, thiếu niên kỹ xảo thành thạo nhượng y sa vào trong nụ hôn này, nước bọt theo miệng không thể khép lại chậm rãi chảy xuống, tạo thành một đạo chỉ bạc ám muội.
Đợi đến khi thiếu niên buông y ra, mặt Đồng đã đỏ ửng.
Xé rách vật che đậy duy nhất, môi thiếu niên cũng không nhàn rỗi, kế tục thăm dò thân thể dưới thân.
“Ô…” Chỗ mẫn cảm bị thiếu niên trêu chọc, rên rỉ không khống chế được cuối cùng cũng thốt lên.
Xấu hổ cắn chặt môi, lại bị ngón tay thiếu niên cản chở.
Đôi mắt mỉm cười kia đầu độc Đồng, nhượng y không tự chủ được đắm chìm trong đó.
Hai người đúng huynh đệ song sinh, bởi vậy giữa hai người rất ít có thân thiết.
Mà nếu đã làm, nhất định sẽ làm tới thiên hôn địa ám.
Ngươi tưởng, hai người đều đang tuổi thanh xuân, ai có thể nhẫn hơn năm rưỡi? Nếu có thể, người đó nếu không phải thái giám cũng chỉ có thể là thần tiên.
“Đồng.” Nhẹ nhàng động thắt lưng, hôn lên lông mày vợ nhíu lại, vuốt ve song khâu bán căng thẳng, trong cơ thể Hoàng Phủ Đồng rất chặt, nhượng Hoàng Phủ Diệp không dám manh động sợ y bị thương.
“A…” Thiếu niên nhẹ nhàng co rúm làm dấy lên một ngọn lửa trong cơ thể, tê dại nhượng y nhịn không được thở dốc, hai mắt sương mù, gương mặt đỏ ửng.
Hoàng Phủ Diệp đúng người sống, sao có thể chịu nổi khiêu khích của người âu yếm.
Gương mặt trắng nõn của thiếu niên đỏ lên, sợi tóc tán loạn bị mồ hôi tẩm ướt.
Ngón tay trêu chọc hai điểm đứng thẳng, nhượng người dưới thân nhịn không được run rẩy.
“A… Cáp… Cáp…. Không… Chậm… Chậm lại…” Ý loạn tình mê kêu lên, Hoàng Phủ Đồng lý trí từ từ sụp đổ, không tự chủ được hai chân vây lấy thắt lưng thiếu niên.
Tốc độ cướp đoạt càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng nặng.
Chịu không nổi cầm chặt chăn đơn, bất đắc dĩ tay lại bị thiếu niên gắt gao giữ chặt, khó khăn giãy ra tay trái, rồi lại dưới một phen cướp đoạt mới của thiếu niên, không thể làm gì khác hơn là đặt lên hai vai thon gầy nhưng kiên cố kia.
“Ngươi… dừng… dừng…”
“Ngươi thực sự muốn ta dừng?” Thiếu niên nhân tình dục mà tiếng nói khàn khàn nghe phá lệ mê người.
“A… A… A…” Bị người nọ đánh khiến cho nói không ra lời, Hoàng Phủ Đồng chỉ có thể dùng nhãn thần không có lực sát thương nhìn thẳng thiếu niên.
Đã hiểu ý tứ người dưới thân, đây đó hiểu mà lòng bất tuyên.
Thiếu niên tốc độ nhanh hơn, trong phòng đầy rẫy tiếng thở dốc.
Mãnh liệt run rẩy, vong tình gọi tên Diệp, Hoàng Phủ Đồng nghĩ chính sắp chết.
Một trận kinh luyên kịch liệt…
Hai người ôm nhau song song đạt được cao trào.
“Đồng.” Gảy gảy sợi tóc người còn đang thất thần, Hoàng Phủ Diệp tinh thần tốt: “Chúng ta kế tiếp đi đâu ni?”
“Không phải nói muốn tới Tô Châu?” Hoàng Phủ Đồng đã tỉnh lại nhưng vẫn cảm thấy như đang trong mơ.
“Không đi.” Tô Châu nơi kia son phấn đầy đất, nhượng tên này tới đó, không phải là mỡ đưa vào miệng mèo mạ? Ghen tuông nheo lại mắt, “Ngươi muốn đi tới đó?”
“Ta chỉ muốn tới phía nam, khó có được xuất cung tự nhiên là muốn đi xa một chút, nghe nói Giang Nam nơi chốn hữu thủy, tứ quý như xuân.”
“Vậy chúng ta đi về phía nam.” Nhất mạt tiếu ý nhiễm lên môi.
Giang nam tứ quý như xuân, mỹ nữ như vân, câu lan viện tự nhiên cũng không thiếu. Đến lúc đó tùy tiện chọn một hai loại thuốc, vậy giờ phút ôn tồn cũng sẽ không thiếu tới thương cảm như bây giờ.
“Lúc nào khởi hành?”
“Ngày mai đi thôi.” Hoàng Phủ Diệp như mọi khi vuốt ve Hoàng Phủ Đồng, không ngờ người kia đột nhiên đứng dậy ghé vào bên giường nôn khan.
“Đồng, ngươi làm sao vậy?”
“Ta không… nôn… nôn…”
Ác tâm phiên sơn đào hải nhượng Hoàng Phủ Đồng vô lực trả lời Diệp, chóng mặt nhượng y trước mắt nhất thời tối sầm.
“Đồng, chúng ta… chúng ta hiện tại trở về cung.” Hoảng trương thay Đồng không ngừng nôn khan mặt thêm áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.