“Sao vậy?”
Thấy Hoàng Phủ Diệp ôm Đồng quần áo bất chỉnh hoảng hốt chạy vào, Lạc Tráng ném bút, mạnh đứng dậy.
Mấy hôm nay mí mắt liên tục giật giật, giờ hai người đột nhiên xuất hiện làm Lạc Tráng vô cùng lo lắng.
“Đồng tự dưng nôn mửa, con… con… không biết phải làm gì…”
“Sao lại thế? Thái y xem bệnh chưa? Bảo sao?”
“Con… không tìm thái y… Con…” Hoàng Phủ Diệp luôn luôn lãnh tĩnh lúc này nói năng lộn xộn.
Lạc Tráng hoảng hốt, liền thử bắt mạch.
Mạch tượng hỗn loạn, mạch đập rất nhanh, nôn khan…
Đây không phải là… dấu hiệu có thai sao?
Lạc Tráng trong lòng căng thẳng vội hỏi: “Hai đứa… Hai đứa đã viên phòng chưa? Là ai chủ động?” Tuy xấu hổ nhưng việc này phải hỏi rõ ràng.
Hoàng Phủ Đồng lộ vẻ túng quẫn, ngược lại Diệp lại khoái trá vạn phần: “Cha, ý tứ ngài là Đồng mang thai? Nôn mửa vừa rồi chẳng lẽ là dấu hiệu?”
Lạc Tráng đỏ mặt, bỗng nhiên như nhớ ra việc gì: “Đồng, đưa tay phải đây.”
Một đóa ngu mỹ nhân tử sắc diễm lệ thình lình đập vào mắt.
“Thế nào?” Biết người yêu không sao liền hứng thú hỏi, còn thấu tới nhìn cổ tay Đồng.
“Đặt ta xuống.” Đè thấp tiếng nói.
Hoàn toàn không nghe theo, còn ôm chặt hơn.
“Gần nhất… gần nhất bớt ăn tanh.” Không có trả lời trực tiếp mà nói vòng vo. Việc này bảo hắn chính mồm nói ra quả thực rất khó.
“Còn phải chú ý gì không?” Hoàng Phủ Diệp cười sung sướng làm Đồng càng thêm cúi thấp đầu.
“Con… buổi tối chú ý đừng để y cảm lạnh.”
“Thả ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-vuong-phi-chi-hoa-chuc/1352550/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.