Thật khó tưởng tượng một thiếu niên nhỏ tuổi mang theo tâm tình gì viết nên bài thơ tuyệt vọng như vậy.
Cuộc đời này chỉ cần có giấc mộng kia đã không còn cầu mong gì nữa?
Nhưng lại cầu kiếp sau mỗi người một nơi, không nên tương phùng.
Tâm ý của thiếu niên chân thành tha thiết như vậy, tâm nguyện của thiếu niên khổ sở uyển thê đến thế, y Hoàng Phủ Đồng lại ngoan cố chấp nhất, chậm chạp không hiểu tâm ý hắn.
Đúng thân nam nhi thì sao? Đúng đệ đệ lại thế nào?
Cuộc đời phù du, nhân sinh khổ đoản.
Nếu cứ bị luân thường đạo đức ràng buộc, sao có thể cầu được hạnh phúc?
Từ trước tới giờ, y chỉ toàn trách cứ Diệp ý nghĩ viển vông, hiện tại mới phát hiện, kẻ chân chính khăng khăng một mực lại là chính.
“Đồng.” Mặc dù biết mình không sống được bao lâu nữa, nhưng kẻ khác nói ra vẫn làm hắn đả kích, gọi người kia nhưng vẫn không được đáp lại.
Hoàng Phủ Diệp nghĩ mắt toan phải nhắm chặt lại, đến khi mở mắt đã không nhìn thấy gì nữa, trong đôi mắt trong suốt kia chỉ còn một mảnh u tối.
Trợn to mắt nhưng chỉ nhìn thấy mảng trắng thảm đạm.
“Đồng.” Tay tìm kiếm, rơi vào trong bàn tay dày rộng.
Cảm thấy vị đạo quen thuộc, mỹ thiếu niên hơi mỉm cười, nhưng che dấu không được khiếp nhược cùng bất an. “Đồng, cùng ta trò chuyện có được không? Giống như… lúc nhỏ vậy.”
“Diệp.” Nước mắt đã vờn quanh viền mắt, y cố nén không cho tha rơi xuống.
“Diệp, ta yêu ngươi.”
“Ngươi.” Thiếu niên như bị lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-vuong-phi-chi-hoa-chuc/1352548/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.