Đỗ Từ đoán không sai. Sau khi đột nhập được vào thư phòng, hai người bọn họ không tìm được bất kì đầu mối hay bằng chứng gì từ đống sổ sách.
“Trong ngục có người hôm trước ta dẫn tới không? Chính là cái tên đeo khuyên bạc ấy?”
Thích Nam Kha lắc đầu.
Đỗ Từ cầm một tập thư trên tay, nội dung đều là mấy chuyện vụn vặn không đáng nói, quan trọng là không có một bức nào trong đó là thư qua lại với phủ Thái sư! Thích Nam Kha tiếp tục rút một quyển sổ ra khỏi giá sách, Đỗ Từ lật vài trang cũng vẫn không tìm được điều đáng ngờ.
“Có lẽ tên Thông phán này đã làm giả sổ sách.” Đỗ Từ nói “Nếu chỉ xem cái đống này, hắn đúng là một vị quan thanh liêm trăm năm khó gặp mà!”
Thích Nam Kha nhướn mày nhìn Đỗ Từ, giơ tay ra hiệu hỏi: Ngươi xem hiểu sổ sách sao?
Đỗ Từ hiểu ý hắn, đắc ý hếch cằm, mũi ngửa lên trời “Đã bảo ta là thương nhân rồi, có thể xem không hiểu ư?”
Hai người tìm tới tìm lui thêm một lúc, Đỗ Từ vừa tìm vừa lẩm bẩm hỏi “Nhìn ngươi cao lớn thô kệch thế này, sao lại bị câm cơ chứ? Ta vừa nghe hai người kia còn gọi ngươi thiếu gia? Thiếu gia mà lại như ngươi thế này á?”
Thích Nam Kha “…”
Thích Nam Kha cúi đầu nhìn thân hình của mình, không hề cảm thấy có gì không ổn. Binh lính trong doanh trại của hắn cũng đều như thế cả, nếu không sức khỏe không tốt, không đủ cường tráng, làm sao đánh trận? Vũ khí thường dùng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-khi-nao-toi-cuoi-ta/1354876/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.