“Ngươi là đồ lừa đảo!”
“Ta chưa từng nói là ta bị câm.”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi cố tình làm ta tưởng ngươi không nói được!”
“Là ngươi tự mình hiểu nhầm.”
Đỗ Từ bị Thích Nam Kha đè sát sạt, không động đậy được, chỉ có thể thở dốc mắng “Ngươi khốn khiếp!”
Thích Nam Kha nắm cằm Đỗ Từ, nâng cao lên, hỏi “Chữ “Đỗ” này là sao? “Đỗ” là họ Vua ở Thục Thế, ngươi lại là ngươi Thục Thế, lấy nó là có mục đích gì?”
Thích Nam Kha nghĩ nghĩ rồi nói “Lẽ nào, Khổng Thông phán thông đồng với địch phản quốc?”
Đỗ Từ “Hừ!” một tiếng, đôi mắt đẹp trừng trừng lườm nguýt “Ngươi hỏi ta? Ta làm sao mà biết?!”
Thích Nam Kha “Ngươi có quan hệ gì với nhà họ Đỗ?”
Đỗ Từ “Chả quan hệ gì cả! Ta cũng không quen tên Thông phán này đã được chưa! Ngươi đừng có mà vu oan cho người khác!”
“Vậy ngươi giấu thư làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Đỗ Từ giơ chân đá Thích Nam Kha “Biến!”
Trên quần áo của Thích Nam Kha dính cơ số dấu giày của Đỗ Từ, thế nhưng hắn vẫn lù lù bất động, hại Đỗ Từ tức muốn chết “Buông ra!”
Thích Nam Kha “Hoặc là ngươi nói thật ngay bây giờ, hoặc là chúng ta đến trước mặt Hoàng thượng từ từ nói.”
Đỗ Từ vất vả lắm mới chạy ra được Vương thành, làm sao có thể để mình bị bắt về? Y tự thấy mình không phải đối thủ của người nam nhân trước mặt, cho nên không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp “Được rồi, ta nói! Ngươi buông ta ra đã!”
Hai con mắt của Thích Nam Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-khi-nao-toi-cuoi-ta/1354877/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.