Cha ta vì ép ta ở cùng phòng với Giang Hành Tri, nên khóa tất cả các phòng trong phủ, rồi giao chìa khóa cho Triệu Thanh Y. Triệu Thanh Y lúc này hẳn là đã bị Trần lão quân sư bắt đi chép sách, ta không đường lên trời không cửa xuống đất, chỉ có thể đẩy cửa phòng ta ra.
Cửa gỗ két một tiếng mở ra, ta rón ra rón rén đi vào phòng. Căn phòng một màu đen thui, ta thở một hơi. Giang Hành Tri luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, xem ra hôm nay cũng thế, không cần ta lãng phí hơi đấu võ mồm.
Thật ra ta không sợ hắn hiểu lầm, chỉ là sợ hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sẽ xấu hổ đến khó ở.
Ta lò mò đi đến chỗ hôm qua ngủ dưới đất, chăn đệm lại không cánh mà bay, chắc Hành Tri đã sai tên Thư Ngữ dọn đi rồi. Ta nghĩ nghĩ, quyết định sẽ cố mà ngủ trên ghế.
Trăng đêm nay rất sáng, bồn bề yên tĩnh, ta thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở ổn định của Giang Hành Tri. Ánh trăng theo cửa sổ mở được một nửa chiếu vào, ta nhìn thấy Giang Hành Tri nghiêng người nằm phía giường ngoài, bên trong để lại một khoảng rộng.
Mấy ngày nay ta ngủ dưới đất nên lưng đau nhức, hắn... Hắn rõ ràng đang cám dỗ ta.
Ta nghĩ một lát, cảm thấy cùng lắm thì ngày mai dậy sớm hơn hắn, giả bộ ngủ cả đêm trên ghế. Huống chi, Triệu Như Ngọc ta cũng là chính nhân quân tử, sẽ không làm gì hắn, ngủ cạnh hắn cả đêm cũng không đến mức phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758834/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.