Lúc này trời đã nhá nhem, ta ôm đầu ngồi xổm trên mái nhà sống chết không muốn về phòng nữa, cứ nhắm mắt lại sẽ là đôi môi mềm mại và giọng nói nhẹ dịu mang theo mê hoặc của Giang Hành Tri.
Ta cảm thấy nếu cứ ngồi thế này ta chắc chắn không ngốc cũng sẽ bị điên.
Vì thế ta buộc lại tóc, kéo Kha Cửu đi tiểu đêm ngang qua, ra cửa chính.
Kha Cửu cứng đờ người nhìn ta, đã sắp khóc. Ta cực kỳ bình tĩnh lột quả nho, vô cùng thuần thục tán dóc với tiểu quan ăn mặc thanh nhã mới mẻ bên cạnh.
Trời tối, trong lòng ta mà đã khó chịu thì nhất định phải đi giải sầu, quả thật cái chốn Địch Lạc lâu này rất tốt, không hề có áp lực.
Địch Lạc lâu buôn bán kiêm cả khách nam lẫn khách nữ, cho nên phần đông đồng liêu của ta đều thích đến đây uống hai chén xem biểu diễn. Lúc rảnh rỗi ta cũng hay đặt chân đến, cũng coi như có chút quen biết với tiểu quan và kỹ tử ở đây.
Thật ra, nói ta yêu thích sắc đẹp cũng không ngoa, nhưng háo sắc thành tánh thì cũng thật oan uổng cho ta.
Chẳng qua, bản tướng quân tính tình rộng lượng, cũng lười so đo.
Kha Cửu dè dặt di chuyển lại gần kéo tay áo ta đòi đi, ta trấn an đem mấy quả nho còn dư đang nằm rải rác trên đĩa trước mặt đưa cho hắn, thuận tiện hướng tiểu quan hỏi: "Hôm nay diễn gì vậy?"
Tiểu quan kia che miệng cười, tà tà liếc ta một cái: "Tiểu tướng quân không biết ư, hôm nay, Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/758833/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.