Gã kéo người hùng hổ lên lầu hai, đẩy mở cánh cửa nhã gian, vừa vào bên trong thì thấy bốn thị vệ theo sát Thái tử Hàn Vĩ đang giữ cửa. Thị vệ với gã có quen biết liền hành lễ: “Tham kiến Cao đại nhân.”
Cao Hổ sửng sốt, không ngờ thiếu niên xinh đẹp kia lại là người của Thái tử. Nhưng suy nghĩ lại gã liền hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm Thái tử thì sao chứ, cũng chỉ do một phi tử sinh ra, ngay cả Hoàng thượng còn chẳng muốn thấy hắn. Huống hồ trước giờ hắn vô tâm với triều chính chỉ ham mê mỹ tửu mỹ thực, thời gian ở ngự thiện phòng còn nhiều hơn thời gian lên chính điện. Cao Hổ ỷ vào gia thế mà kiêu căng tận trời, ngay cả Thái tử cũng không để vào mắt, cứ thế nhấc chân xông vào.
Bốn thị vệ vội ngăn lại, thấp giọng nói: “Cao đại nhân, Thái tử đang chiêu đãi bằng hữu bên trong, người đã phân phó không ai được quấy rầy, Cao đại nhân nếu không có việc gì gấp thì đến nhã gian cách vách chẳng phải tốt hơn sao?”
Cao Hổ cười lạnh: “Thái tử một mình xuất cung đúng không, quả nhiên là lá gan không nhỏ, bốn người các ngươi cư nhiên còn dốc sức bao che, có gánh được tội này hay không hả?”
Bốn thị vệ hai mặt nhìn nhau, cũng biết ca ca Cao Long của gã chưởng quản cấm quân trong cung, lần này xuất cung không báo với Cao Long. Nếu bị vạch trần, Thái tử tất không sao nhưng bốn người họ thì khó thoát tội. Hơn nữa Thái tử vốn mềm yếu, bốn người vừa trao đổi ánh mắt vừa thầm cân nhắc, sau chậm rãi lui sang một bên.
Cao Hổ đắc ý quơ tay áo rộng thùng thình, đẩy cửa ra. Thái tử Hàn Vĩ thấy gã xông vào liền giật mình, lại trông gã cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Giang liền biết không ổn, hắn cũng rõ kẻ này trước giờ ham muốn mỹ sắc có tiếng trong kinh thành. Hàn Vĩ trong lòng đã coi Tiểu Giang tri âm, thầm hạ quyết tâm bất kể ra sao cũng phải bảo vệ y.
Cao Hổ tốn thật nhiều khí lực mới rời được mắt khỏi Tiểu Giang, hướng Hàn Vĩ hành lễ: “Công tử, ngài cứ vậy ra ngoài sao? Không biết đã thông báo hay chưa?”
Hàn Vĩ vất vả lắm mới lén ra được ai dè xui xẻo bị gã bắt gặp, lạnh giọng nói: “Ra ngoài cho khuây khoả mà thôi, vị công tử này là bạn tốt của ta, chỉ là gặp mặt trò chuyện.”
Ý hắn muốn nói cho Cao Hổ rằng thiếu niên này là bằng hữu của mình, chớ có đụng vào. Nhưng Cao Hổ căn bản không hề để hắn vào mắt, gã tiến lên vài bước đối diện với Tiểu Giang đang lười biếng tựa bên cửa sổ: “Bổn đại gia là trung lang tướng Cao Hổ, cha ta là tể tướng Cao Đồng, muội muội của ta chính là Thục quý phi đương triều, không biết ngươi là công tử nhà ai? Trước giờ chưa từng gặp trong kinh.”
Tiểu Giang đương nhiên biết cái tên Cao Đồng, mỗi ngày đều ăn đậu mốc còn không phải do người nào đó ban tặng, cau mày nói: “À, ngươi chính là Cao Hổ con của Cao Đồng? Là người phụ trách vận chuyển lương thảo đợt chống Bắc Tấn này?” Thấy y dám gọi thẳng tính danh Cao Đồng, nói chuyện không chút khách khí, Hàn Vĩ nhất thời sửng sốt. Cao Hổ lại chảy nước miếng, ngu ngốc gật đầu.
Tiểu Giang tức giận ngoảnh đầu: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi.”
Cao Hổ biến sắc, không nén được giận: “Tiểu tử ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nói cho ngươi biết, bổn đại gia nếu coi trọng ngươi liền…”
“Liền thế nào?”
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người. Cao Hổ cùng Hàn Vĩ vừa quay đầu đã thấy Trần Tra cười tủm tỉm đứng ở cửa.
“Tra Tra!” Tiểu Giang ôm vò rượu chạy đến bên cạnh Trần Tra.
Trần Tra sợ tiết lộ thân phận Hàn Vĩ nên không tiện quỳ lạy, hành lễ với Hàn Vĩ rồi nói: “Công tử cải trang vi hành, thứ cho tại hạ không thể chu toàn lễ nghĩa.”
Hàn Vĩ vội gạt đi: “Không cần đa lễ.”
Trần Tra đứng thẳng lưng tựa tiếu phi tiếu nhìn Cao Hổ. Cao Hổ tức lắm, thế nhưng quan chức của Trần Tra cao hơn gã lại vừa lập công lớn, thêm nữa hắn là bộ hạ thân tín của Hàn Trọng, ngay cả cha mình còn kiêng kỵ hắn ba phần, gã đành phải hành lễ.
Trần Tra lúc này mới chắp tay nói: “Cao đại nhân đã lâu không gặp, lần này trận chiến Loan Châu khiến Cao đại nhân đây điều động lương thảo cực nhọc nhiều rồi. Mười vạn đại quân người nhiều ngựa đông ăn uống rất tốn kém, phiền đến Cao đại nhân ngay cả kho lương nhiều năm cũng quét sạch sẽ, thật quá vất vả mà.”
Cao Hổ bị hắn nói khiến sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ, chỉ ậm ừ cho qua. Trần Tra lại nói với Hàn Vĩ: “Công tử, sắc trời không còn sớm, xin người hãy mau hồi phủ.”
Hàn Vĩ gật đầu, thấy Tiểu Giang thân cận với hắn, không khỏi hỏi: “Vị công tử này là…”
Trần Tra quét nhanh đuôi mắt qua Cao Hổ, ra vẻ khiêm tốn trả lời: “Vị này chính là người có công lớn trong trận Bắc Tấn lần này, một mình đơn độc xâm nhập thiên quân vạn mã gỡ xuống cái đầu trên cổ Lạc Dã – Giang công tử, hiện tại đang ở tạm trong Bình vương phủ, chờ mười lăm tháng này sẽ tiến cung nhận hoàng phong.”
Cao Hổ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn Tiểu Giang từ trên xuống dưới, lại thầm thấy may mắn vừa rồi không tiến lên dùng sức mạnh. Ngay cả Hàn Vĩ còn không tin rằng người thiếu niên ngây ngô xinh đẹp này lại có sức địch lại vạn người như thế. Hai người một ý nghĩ, Trần Tra chắc chắn không dám lấy chuyện này ra đùa. Cao Hổ thấy Tiểu Giang chẳng những võ công cao cường lại có chỗ dựa là Hàn Trọng thì vẻ kiêu căng bay đâu hết, chỉ đành dõi mắt theo hướng Trần Tra dẫn Tiểu Giang rời đi.
Hàn Vĩ biết Tiểu Giang là người có công cứu quốc, trong lòng lại thêm một phần yêu thích, khi chia tay trước cửa tiểu lâu còn nói với Trần Tra: “Thay ta chuyển lời đến Bình vương, rất mong được gặp ngài ấy.”
Trần Tra gật đầu, nhường đường cho Hàn Vĩ dẫn thị vệ đi trước, không buồn chào hỏi Cao Hổ mà cứ thế dẫn Tiểu Giang cưỡi ngựa rời đi. Ở trên đường lại nói cho Tiểu Giang vị công tử trẻ tuổi kia chính là đương kim Thái tử, cũng là người mai sau có thể lên làm hoàng đế.
Tiểu Giang có chút cao hứng: “Hóa ra là như vậy, người đó vừa khiêm tốn lại hòa nhã, còn biết làm cơm. Nếu hắn làm hoàng đế sẽ không cần bận rộn như trước nữa, chắc hắn sẽ không bắt A Trọng suốt ngày đánh giặc ha.”
Trần Tra cười cười: “Một hoàng đế tính tình tốt lại còn yêu thích nấu ăn không bị người ta ăn sạch mới lạ, nếu hắn thật sự làm hoàng đế thì dân chúng Nam Việt mới phải chịu khổ đấy.”
“Vì sao? Ta cảm thấy hắn là người tốt.” Tiểu Giang không rõ vì sao Trần Tra nói thế.
Trần Tra lắc đầu, cười nói: “Đệ cho rằng làm hoàng đế dễ dàng vậy sao? Cho dù không có họa ngoại xâm thì triều đại này không phải phụ tử phân tranh cũng là huynh đệ đấu đá, kẻ nào mà chẳng tâm ngoan thủ lạt, giang sơn nào đoạt được mà không vấy máu? Một kẻ tâm địa quá thiện lương làm sao có thể bảo vệ tốt quốc gia này.”
Hắn thấy vẻ mặt Tiểu Giang mù mờ, biết y không hiểu bèn nói nhỏ: “Chức Thái tử của hắn cũng không biết có thể làm bao lâu nữa, đệ đấy, đừng có mới nói chuyện vài câu đã cho rằng người ta là người tốt. Ta dặn đệ lần nữa, Hoàng thượng có đối tốt với đệ thì đệ cũng đừng tưởng rằng lão ta là người tốt… Sau khi tiến cung nhất định phải cẩn thận.”
Đêm mười lăm, trăng tròn trên cao như chiếc đĩa bạc tản ra ánh sáng thanh thuần, rọi lên cung vàng điện ngọc tràn ngập các loại kỳ hoa dị thảo. Hương trầm thơm thoang thoảng trong không khí, nội thị cùng cung nữ bưng sơn hào hải vị tựa sóng triều bước đi, đâu đâu cũng thấy mái vòm vừa cổ kính uy nghiêm vừa xa hoa rực rỡ.
“Hoàng thượng giá lâm!” Nội thị vừa cao giọng hô đã thấy Ung Nhân đế áo rồng đai ngọc được dìu lên bục, quần thần cùng hô to vạn tuế ba lần.
“Các vị ái khanh bình thân.” Ung Nhân đế mặt mày tươi tỉnh vừa ngồi xuống liền cười hỏi: “Vị nào là Giang Thiểu Hành trảm sát nguyên soái Lạc Dã của Bắc Tấn?”
Mọi người đều nhìn về phía Hàn Trọng chờ đợi, Tiểu Giang bên cạnh Hàn Trọng cười tủm tỉm thò đầu vẫy vẫy tay, một thân trường bào màu tím nhạt tôn lên da thịt trắng tuyết, sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt đen ngập nước khiến lòng người không khỏi rung động. Ung Nhân đế mải nhìn đến quên cả nói chuyện.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng?” Nội thị lên tiếng nhắc nhở, Ung Nhân đế giật mình rời ánh mắt khỏi người Tiểu Giang, sau một lúc lâu mới nói: “Đây thực sự là anh hùng xuất thiếu niên.”
Hàn Trọng thấy lão nhìn Tiểu Giang chằm chằm không khỏi giận tái mặt. Ung Nhân đế hỏi: “Hàn ái khanh, vị thiếu niên này chính là công thần thu phục Loan Châu đấy sao?”
Hàn Trọng lạnh lùng đáp lại: “Phải.”
“Mau mau tiến lên điện.” Ung Nhân đế liên thanh nói: “Để trẫm nhìn kỹ nào.”
Tiểu Giang rời bàn đứng giữa điện, nói: “Ta không phải công thần gì hết.”
“Có công tất thưởng, trẫm chính là người thưởng phạt phân minh.” Ung Nhân đế không để ý mà nói. Hoàng đế coi nhẹ lễ nghi triều đình như vậy khiến Thái tử Hàn Vĩ ngồi bên trên vô cùng xấu hổ.
Trần Tra trộm nhìn sang Hàn Trọng thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, hai mắt híp lại.
Tiểu Giang đứng gần cho Ung Nhân đế ngắm rõ, dung nhan y còn khiến kỳ hoa dị thảo chốn cung đình phải thất sắc, đôi mắt sáng hơn cả dạ minh châu trong điện. Ung Nhân đế không thèm nghĩ ngợi liền lớn tiếng nói: “Người tới lĩnh chỉ, Giang Thiểu Hành trước trận giết địch có công hộ quốc, sắc phong Trường Tín hầu, thưởng ngàn hai hoàng kim, ban cho lưu lại Ngự uyển hoàng cung!”
Lời vừa nói ra khiến cả triều ồ lên. Không ngờ Tiểu Giang lại vượt qua cấp bậc, trực tiếp được hoàng đế phong hầu, hơn nữa còn ân chuẩn để y lưu lại trong cung.
Trong những lời xì xầm vang lên một tiếng ‘răng rắc’, Hàn Trọng bóp nát chén bạch ngọc trong tay, vừa động thân đứng dậy muốn nói chuyện đã bị Cao Đồng đoạt nói trước: “Khởi bẩm Hoàng thượng, lưu lại Trường Tín hầu ở trong cung chỉ sợ không ổn.”
“Có gì không ổn?” Ung Nhân đế tức giận hỏi.
Trong mắt Cao Đồng hiện lên một tia gian trá: “Bắc Tấn tuy đã rời khỏi biên quan nhưng vẫn đối Nam Việt ta như hổ rình mồi. Nếu không tấn công Bắc Tấn, không khiến Vân Thác viết xuống hàng thư, ngày sau hắn nhất định sẽ còn ngóc đầu dậy. Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ lại, phải thừa dịp quân ta đang chiếm thượng phong mà đánh hạ Bắc Tấn! Riêng Trường Tín hầu trận này đại hiển thần uy, nên vì bệ hạ phân ưu mới đúng!”
Ung Nhân đế gật đầu liên tục, lão quay sang nói với Hàn Trọng: “Hàn ái khanh, trẫm phong ngươi làm Chinh Bắc đại nguyên soái, Trường Tín hầu làm tướng tiên phong, dẫn hai mươi vạn đại quân đánh hạ hoàng thành Bắc Tấn!”
“Hoàng thượng!” Hàn Trọng lạnh lùng nói: “Từ nam sang bắc để tấn công Bắc Tấn, lặn lội đường xa nói dễ hơn làm, đại quân mới vừa trải qua mấy năm chinh chiến khiến cả người ngựa đều kiệt sức, dân chúng chắc chắn không mong muốn lại có phân tranh. Thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Cao Đồng cười nói: “Bình vương khiêm tốn rồi, ngài rất được lòng người, được đến mức quân giặc vừa nghe tin đã sợ mất mật, đánh hạ Bắc Tấn chẳng qua là chuyện nhỏ thôi. Lại có Trường Tín hầu anh dũng vô địch thì còn có khó khăn gì? Không bằng như vậy, để Trường Tin hầu tạm lưu trong cung, đợi khi nào Vương gia hạ quyết tâm, lúc điểm binh hãy thỉnh Trường Tín hầu theo sau, thế nào?”
“Phải, nên thế!” Ung Nhân đế gật đầu cười to: “Thái tử thay ta mời rượu các vị ái khanh. Trường Tín hầu, đến theo trẫm quay về nội cung.”
Tiểu Giang vừa nghe đã hiểu Cao Đồng lại muốn Hàn Trọng đi đánh giặc, trong lòng bất bình, căm giận nói với Ung Nhân đế: “Ta không đi, ta mắc gì phải đi theo ông!”
Cao Đồng ở một bên thừa cơ chen vào: “Ồ? Thế nào? Trường Tín hầu trong mắt chỉ có Bình vương mà không có Hoàng thượng sao? Lại dám kháng chỉ? Ngươi có biết đây là tội danh mất đầu không hả?”
“Ta không đi!” Tiểu Giang nhún một cái đã về bên Hàn Trọng, nói: “Đi, chúng ta về nhà.”
Ung Nhân đế bị y phản kháng khiến sắc mặt khó coi, xem xét thấy y cùng Hàn Trọng thái độ vô cùng thân thiết thì không khỏi tâm sinh ghen tuông, lão gầm lên: “Hàn Trọng! Người dưới trướng của ngươi vậy mà dám chống đối trẫm, phải chăng do ngươi bày mưu đặt kế? Ngươi tự cho là tay cầm binh quyền liền không để trẫm vào mắt phải không? Cấm quân đâu? Đem Bình vương cùng Giang Thiểu Hành bắt lại cho ta!”
Trần Tra nói khẽ với Hàn Trọng: “Vương gia thận trọng.”
Cao Đồng ở một bên thêm mắm thêm muối: “Hoàng thượng bớt giận, Bình vương bây giờ là Chinh Bắc đại nguyên soái, Trường Tín hầu lại là tiên phong, xin Hoàng thượng hãy khoan thứ.”
Ung Nhân đế lạnh giọng: “Hàn Trọng, trẫm hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi muốn kháng chỉ sao?”
Trên điện im lặng hồi lâu, Hàn Trọng siết chặt hai tay, quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thần… tiếp chỉ.” Cao Đồng tay vuốt chòm râu cười lạnh. Hàn Trọng đứng dậy thưa: “Hoàng thượng, thần tuân chỉ tấn công Bắc Tấn, có một việc thỉnh Hoàng thượng đáp ứng.”
Ung Nhân đế thấy hắn đáp ứng như thấy giấc mộng nhất thống thiên hạ trước mắt, liền lộ vẻ tươi cười: “Có chuyện gì cứ nói, trẫm nhất định sẽ đáp ứng với ngươi, quân lương nhân mã tùy ngươi điều khiển.”
Hàn Trọng nói: “Thần muốn dẫn Giang Thiểu Hành theo.”
Ung Nhân đế định không đáp ứng nhưng thoáng nhìn Cao Đồng đang nháy mắt ra hiệu, cân nhắc trước sau. Nghĩ thầm để cho Hàn Trọng bình định Bắc Tấn sau diệt Tây Tề, nhất thống thiên hạ rồi thì thiếu niên xinh đẹp này chẳng phải đã ở trong lòng bàn tay mình sao.
Đoàn người Bình vương hồi phủ, dọc theo đường đi sắc mặt Hàn Trọng khiến người ta sợ hãi không dám tới gần, Tiểu Giang ngồi chung xe biết hắn đang rất giận, cực kỳ tức giận. Nghĩ thầm lão hoàng đế đó thật xấu xa, A Trọng gian khổ lắm mới đánh bại những người kia, còn chưa kịp nghỉ xả hơi đã lại bị đồ khốn kia ép đi đánh giặc tiếp. Y không quên năm đó lúc gặp gỡ Hàn Trọng, lương thảo cạn kiệt mà hoàng đế vẫn hạ chỉ thúc ép hắn tấn công Đông Hổ.
Y nghĩ mà đau lòng, chợt suy nghĩ lại, nếu tên hoàng đế kia chết đi thì tốt rồi, sẽ không còn ai ép Hàn Trọng nữa. Y nghĩ đến đây, nhìn nhìn Hàn Trọng, đột nhiên lao ra khỏi xe, nhún người nhảy lên.
Hàn Trọng kinh hãi, nhưng chỉ kịp hô với theo: “Tiểu Giang, em muốn đi đâu hả?”
Tiểu Giang biết Hàn Trọng sẽ không cho phép mình làm vậy, cho nên không lên tiếng, vụt nhảy lên nóc nhà, thoáng nhìn cung điện nguy nga phía xa rồi bay đi.
Hàn Trọng mơ hồ đoán được, giậm chân nói: “Mau! Ngăn y lại! Ngăn Tiểu Giang lại!”
Tiểu Giang lao đi trong đêm tối, chẳng bao lâu đã tới hoàng cung. Đứng trên mái nhà nhìn dãy cung điện nguy nga đồ sộ, đang lúc không biết đâu mới là nơi ở của lão hoàng đế xấu xa kia lại thấy được một đội cấm vệ đi tuần ngang qua. Y nhận rõ phương hướng rồi vội tiến đến. Cấm vệ đứng phía dưới tường cao thấy trên mái nhà đứng một người, gió đêm lay động vạt áo khiến y tựa trích tiên hạ phàm bèn hô to: “Kẻ nào dám ban đêm xông vào hoàng cung? Mau xuống dưới, đây há phải nơi cho ngươi làm càn!” Trong chớp mắt thân ảnh lóe lên, người đã tới kế bên. Cấm vệ hoảng sợ, nghĩ thầm đây là thế nào, định thần lại liền trông thấy Trường Tín hầu mi mục như hoạ vừa được ban tước tối nay.
Cấm vệ rút đao ra một lóng tay, quát lên: “Trường Tín hầu, đây là hoàng cung cấm địa, ngài nên mau chóng rời đi, nếu không đừng trách chúng ta theo phép xử lý.” Cấm vệ trên mặt tuy rằng nghiêm khắc, nhưng thực tế lại sợ đến phát run bởi ai cũng biết vị Trường Tín hầu này võ công tuyệt đỉnh.
“Ta không phải Trường Tín hầu gì cả, nói cho ta biết lão hoàng đế kia ở nơi nào.” Tiểu Giang nắm thanh đao trong tay hắn, ngón tay dùng sức, ‘keng’ một tiếng, đao đã theo tiếng gãy vụn.
Cấm vệ sợ tới mức lui về sau, trong miệng lắp bắp: “Làm càn, hoàng thượng lâm hạnh nơi nào há có thể….. Há có thể tùy tiện nói cho……..” Nói còn chưa xong, mẩu đao còn lại trong tay không biết từ lúc nào đã bị Tiểu Giang nắm lấy, để ngang cần cổ hắn.
Nét mặt Tiểu Giang vẫn bình tĩnh: “Nói cho ta biết đi, ta không muốn giết ngươi.”
“Làm gì! Lớn, lớn mật, mau thả hắn ra!” Các cấm vệ võ công cao cường nhảy tới trước mặt, vừa đến bên Tiểu Giang liền rút đao ra chém. Tiểu Giang nắm chặt thắt lưng cấm vệ nọ rồi vọt người lên không, chỉ kịp thấy thân ảnh y lướt qua một cái mười mấy người đã bị điểm trúng huyệt đạo, cứng ngắc ngay tại trận.
“Nói.” đáy mắt trong suốt của y đã có chút hàn ý, cấm vệ biết công phu kém xa y, vội giơ ngón tay chỉ về trước. Tiểu Giang sợ lạc đường liền dẫn theo hắn phi thân lên nóc nhà, để hắn chỉ đường đến tẩm điện Ung Nhân đế đang nghỉ ngơi. Y điểm vào huyệt đạo của cấm vệ rồi ném hắn sang một bên, nhún mình nhảy xuống trước cửa điện, vươn tay chậm rãi đẩy mở cánh cửa sơn son thiếp vàng.
Trong điện hương long tiên lượn lờ, trên xà ngang buông xuống từng sợi từng sợi lụa mỏng màu đỏ tươi, mềm mại tuôn rơi, tầng tầng lớp lớp che che đậy đậy. Ung Nhân đế phanh mở long bào, chân trần đuổi theo sủng thiếp lõa lồ trong làn lụa mỏng. Phía cuối điện đặt chiếc giường gỗ khắc hoa hình tròn cực lớn, một tấm da hổ trắng tuyết trải thẳng tới dưới chân giường, chiếm hết nửa cung điện.
Trước giường quỳ mười mấy người có vết thương đã đóng vảy, nội thị tay bưng chậu ngọc tay nắm dao găm màu vàng giơ cao, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết đau thương vang lên.
“Ha ha, trẫm bắt được các ngươi rồi, trẫm bắt được rồi, ha ha ha!” Ung Nhân đế cười lớn, vừa vung màn che liền thấy Tiểu Giang đứng đằng trước.
“Trường Tín hầu? Ha ha, Trường Tín hầu của trẫm đã đến rồi! Đến, đến bên cạnh trẫm, trẫm thứ gì cũng có thể cho ngươi! Tài phú, danh vọng, thậm chí cả giang sơn này!” Ung Nhân đế thân toàn mùi rượu nghiêng ngả nhào về phía Tiểu Giang.
Tiểu Giang vừa vung tay lên Ung Nhân đế đã vướng trong tơ lụa đã ngã nhào trên đất. Đi đến trước giường, y cúi đầu nhìn những người đang quỳ lúc nãy, trên người họ đều huyết nhục mơ hồ, hầu như đã thành người tàn phế. Ung Nhân đế đi tới, cầm lấy vảy máu trong chậu ngọc trên tay nội thị cho vào miệng nhai nhóp nhép, lại nắm một vốc nhét vào tay Tiểu Giang, điên cuồng cười nói: “Ngươi nếm thử đi, nếm thử đi, đây là món ngon nhất trần đời đó!”
Tiểu Giang lui ra sau từng bước, xoay người nôn mửa. Cả điện đầy mùi máu tanh xộc vào mũi làm y càng cảm thấy buồn nôn hơn. Người cho rằng trên đời này cái gì cũng có thể ăn như Tiểu Giang lần đầu tiên nôn mửa trước ‘đồ ăn’, y không rõ, cái người trước mặt này chẳng phải là hoàng đế sao? Chẳng phải là vị hoàng đế mà mọi người dân Nam Việt đều phải phục tùng đều phải kính ngưỡng sao? Hoàng đế chẳng phải cần đối xử tốt với mỗi một bách tính của mình sao?
Ung Nhân đế một cước đá ngã một người đang quỳ, trên môi dính đầy máu tươi: “Nói cho ngươi biết, nữ giới ăn ngon hơn nam giới, trẻ con ăn ngon hơn người già, ha ha!”
Tiểu Giang đứng thẳng dậy, dùng ống tay áo lau miệng, thấp giọng nói: “Không biết trên người ngươi có vị gì đây?” Y nắm lấy xiềng xích đang trói buộc mấy người kia, hai tay dùng sức bức đứt sau đó ném mạnh về hướng Ung Nhân đế.
Ung Nhân đế kêu thảm một tiếng, bị đám xiềng xích bay xuyên qua xương bả vai. Tiểu Giang túm một đầu xích phi thân lên xà nhà rồi lại nhảy xuống, đem Ung Nhân đế treo giữa không trung. Máu tươi từ giữa hõm vai lão phun ra, Tiểu Giang lại cách không điểm huyệt, phong bế để huyệt đạo ngừng chảy máu, xong còn điểm vào á huyệt của lão.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người trong tẩm cung đều chấn động. Mấy nội thị xông lên muốn cứu giá cũng bị Tiểu Giang điểm huyệt. Mười mấy người xích lõa run rẩy túm tụm lại. Tiểu Giang tiến lên bứt đứt gông xiềng của họ, một người cuộn mình một bên nhỏ giọng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi đối Hoàng thượng như vậy là muốn bị chu di cửu tộc sao? Thừa dịp không ai phát hiện ngươi mau chạy đi.”
Tiểu Giang lắc đầu nói: “Các ngươi đừng sợ, cái tên xấu xa này đã không thể khi dễ các ngươi nữa. Lão đối đãi các ngươi ra sao thì trước mắt cứ trả lại cho lão như thế.” Y nhặt lên trường tiên của nội thị làm rơi trên mặt đất, đưa cho một người rồi bảo: “Trả lại, cho lão biết bị đánh có bao nhiêu đau đớn!”
Những người kia bị đánh đến sợ, ai cũng không dám động, cứ co rúm lại một góc. Tiểu Giang không hề ép buộc, hướng tới phần da để trần của Ung Nhân đế, siết chặt roi trong tay, quất mạnh, ‘Bốp’ một tiếng, hạ xuống trên thân hình trắng xanh của lão ta dấu roi hồng rực. Bị điểm á huyệt nên không thể kêu, lão đau đến vặn vẹo cơ thể trốn tránh roi da quất tới.
Mắt thấy lão da tróc thịt bong, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng mấy người kia cuối cùng thức tỉnh, đoạt lấy roi trong tay Tiểu Giang một roi rồi lại một roi quất trên người Ung Nhân đế. Huyết chảy xuống từng dòng, nhiễm đỏ lớp da hổ trắng, Ung Nhân đế chết ngất đi mấy lần, những người bị lão hành hạ lúc trước vẫn khó mà giải được mối hận trong lòng.
Tiểu Giang giải khai á huyệt của lão, Ung Nhân đế thở hổn hển, run rẩy cầu xin: “Đừng giết trẫm, đừng giết trẫm, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi!”
Tiểu Giang nghĩ nghĩ, lại nói: “Ta muốn ngươi để Thái tử lên làm hoàng đế.”
“Được được, ngươi thả trẫm, trẫm liền viết chiếu thư thoái vị nhường ngôi cho Thái tử.” Ung Nhân đế hấp tấp đáp ứng.
Đột nhiên, một người kéo lấy ống tay áo của Tiểu Giang: “Chỉ viết chiếu thư thoái vị chưa đủ, phải bắt hắn giao ra Ngọc tỷ cùng ba khối Hổ phù.”
Tiểu Giang khó hiểu hỏi: “Ngọc tỷ, Hổ phù là cái gì?”
Người đó giải thích: “Cho dù là hoàng đế điều binh khiển tướng cũng phải lấy Ngọc tỷ đóng dấu, Hổ phù làm tin, quân đội chỉ nhận Hổ phù không nhận người, nếu trong tay ai có ba khối Hổ phù thì có thể tùy ý điều động mấy chục vạn đại quân Nam Việt, ai có binh mã, người đó có thiên hạ Nam Việt. Nếu không, cho dù Thái tử lên làm hoàng đế cũng không ai nghe lời hắn! Rất nhanh sẽ bị người ta hại chết!”
Tiểu Giang tò mò hỏi: “Sao ngươi biết nhiều vậy?”
Người nọ cúi đầu nói: “Ta chẳng qua chỉ là tội thần mà thôi, đêm nay nếu để lão trốn thoát, người trong tẩm cung này khó thoát tử tội, nếu đã khó thoát chết thì chi bằng dứt khoát xuống tay, mặt khác sớm có thể bảo vệ minh quân, giải cứu dân chúng Nam Việt.”
Tiểu Giang cũng có ý này bèn gật đầu nói: “Ngươi hiểu biết hơn ta, giao cho ngươi.” Y để người nọ ép hỏi Ung Nhân đế về Ngọc tỷ và Hổ phù, bản thân đứng một bên chỉ tự hỏi: “Thiên hạ đến tột cùng thì có gì tốt, cớ gì ai cũng muốn tranh chứ?”
“Cho ngươi.” Người nọ đi tới, đem vật cầm trong tay giao cho Tiểu Giang. Y giơ lên nhìn, trừ bỏ một con dấu hình vuông rất lớn còn có hai miếng kim bài hình dáng khác nhau, mặt trước có khắc lão hổ sống động như thật, mặt sau là một chữ ‘Lệnh’. Người nọ nói: “Còn có một miếng Hổ phù ở trong tay Bình vương Hàn Trọng, thêm hai miếng này nữa là có thể điều động tất cả binh mã Nam Việt. Chiếu thư ở đây, kế hoạch hiện nay là để Bình vương điện hạ bảo hộ Thái tử đăng cơ. Ngươi phải nghĩ biện pháp đem Ngọc tỷ cùng Hổ phù giao cho Bình vương.”
“Người này tính sao?” Tiểu Giang chỉ chỉ Ung Nhân đế.
Người nọ ngạo nghễ cười: “Giao cho ta!” Hắn cầm lấy dao găm màu vàng mà nội thị chuyên móc vảy máu đi đến trước mặt Ung Nhân đế, đâm mạnh xuống.
Hàn Trọng lòng như lửa đốt chỉ huy người tiến về phía hoàng cung nhưng bị thủ vệ ngăn lại vì không có lệnh triệu kiến của hoàng đế. Hắn đang gấp muốn chết lại thấy hai người nội thị xách theo đèn lồng chạy tới, trông thấy hắn thì kinh ngạc kêu lên: “Bình vương điện hạ, chúng tiểu nhân đang muốn đến quý phủ truyền chỉ, Hoàng thượng triệu kiến ngài cùng tướng quân Trần Tra. Nhị vị mau theo chúng tiểu nhân tiến cung đi.”
Hàn Trọng cắn chặt răng, phía trước cho dù là núi đao biển lửa thì hắn cũng quyết xông vào vì Tiểu Giang.
Đi đến trước tẩm cung, có người ở bên trong truyền gặp, Hàn Trọng vừa mang theo Trần Tra đẩy cửa vào liền đứng sững ngay tại chỗ. Trước mắt là thi thể Ung Nhân đế bị treo cao. Đứng cạnh Tiểu Giang là một người toàn thân đầy máu tươi. Hàn Trọng không dám tin y thật sự đã ra tay.
Người kia khoác áo choàng xong tiến lên hành lễ: “Bình vương điện hạ không cần kinh hoảng, lão hoàng đế là ta giết, cùng Giang công tử không quan hệ.”
Hàn Trọng không biết Tiểu Giang đã cùng người này nói gì, trong lòng ý niệm đầu tiên là giết người diệt khẩu sau đó mang y trốn đi thật xa. Người nọ không chút hoang mang nói tiếp: “Nam Việt mấy năm nay có thể thái bình hoàn toàn dựa vào ân đức của Vương gia ngài, bằng không thứ hôn quân này đã sớm phải lưu lạc. Hôm nay, Ngọc tỷ cùng Hổ phù đều ở nơi này, chiếu thư thoái vị nhường ngôi cho Thái tử cũng ở đây, kiếp nạn này của Nam Việt có thể dẹp yên hay không đều xem tâm ý của Bình vương điện hạ.”
Hàn Trọng không khỏi biến sắc: “Ngọc tỷ và Hổ phù đều ở đây?”
“Phải” người nọ cười nói: “Thái tử nhân hậu nhưng không có tướng quân vương, nếu Vương gia phát động, trên dưới Nam Việt nhất định sẽ dốc lòng ủng hộ.”
“Làm càn!” Hàn Trọng cả giận quát lên: “Lời nói này không phải của kẻ bình thường, rốt cuộc ngươi là ai?”
Người nọ buồn bã nói: “Vương gia ngài quý nhân hay quên chuyện, năm đó ngài ra tay trừng trị huyện lệnh ác bá ở quận Hàm Đô huyện Lan Tuyền, không biết Vương gia còn nhớ rõ?”
Hàn Trọng cẩn thận ngẫm nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện ra chuyện cũ, thốt lên: “Ngươi là tú tài Tống Vân Nho?”
Tống Vân Nho ảm đạm thưa: “Vương gia, đúng là tại hạ.”
“Bổn vương giết quản gia của Cao Đồng sau đó nghiêm trị cẩu quan kia, ngươi không phải… Chẳng lẽ….” Hàn Trọng nói tới đây đột nhiên tỉnh ngộ, Cao Đồng có thù tất báo, nhất định là sau đó truy xét tới Tống Vân Nho rồi tìm mọi cách báo thù. Hàn Trọng trong lòng áy náy, thở dài một tiếng.
Tống Vân Nho nói: “Vương gia không cần tự trách, chỉ cần là hôn quân điều hành đất nước thì trong triều tất có nịnh thần lộng quyền, nước một ngày không có minh quân thì dân chúng sẽ chịu khổ thêm một ngày. Tại hạ cố gượng đến hôm nay chẳng qua cũng chỉ là tham sống sợ chết, nay tội lớn nghịch thiên là một mình ta gây nên, mong rằng Bình vương vì bách tính, bảo vệ Nam Việt.”
Hàn Trọng chậm rãi gật đầu: “Ngươi đã gặp thảm trạng như vậy còn biết nghĩ đến dân chúng thật là khó có được, nếu đã vậy, chuyện đêm nay bổn vương không thể chối từ trách nhiệm, đương nhiên ta sẽ giải quyết tốt hậu quả.”
Mười bảy cùng tháng, tin tức Ung Nhân đế tu đạo ăn lầm tiên đan mà băng hà truyền khắp cả Nam Việt, Thái tử Hàn Vĩ kế vị, bảy ngày sau cử hành đại điển đăng cơ. Thái tử chiêu cáo thiên hạ phụ tử nịnh thần Cao Đồng thông đồng với Bắc Tấn, tịch biên gia sản tru di cửu tộc, Thục phi cùng tiểu hoàng tử uống thuốc độc tự sát. Cáo thị vừa ban ra khiến cả nước vui mừng.
Hơi nóng bốc lên, trên bàn bày các loại rau củ cùng gia vị, Hàn Vĩ liên tục trở tay đảo nồi, trong ngự thiện phòng nội thị chạy tới chạy lui giúp hắn việc vặt. Hắn đem đồ ăn đặt giữa bàn, đẩy qua chỗ Tiểu Giang: “Nếm thử xem hương vị thế nào?”
Tiểu Giang lấy tay nhón miếng măng cho vào miệng, liên tục gật đầu khen ngon, hai chân đung đưa đung đưa: “Qua vài ngày nữa ngươi sẽ làm Hoàng thượng, A Trọng nói ngươi có rất nhiều chuyện bận bịu nên không cho ta đến quấy rầy ngươi, nhưng ta thấy ngươi rất nhàn rỗi thì có, còn có thời gian ở đây nấu ăn nữa mà.”
Hàn Vĩ cười cười đáp: “Phụ hoàng băng hà, ngôi vị hoàng đế này đột nhiên rơi lên đầu ta là điều trước giờ ta chưa hề nghĩ tới. Aiz, thiên hạ này dù sao cũng thế, làm người, quan trọng nhất là biết mình muốn cái gì, nếu vì thứ không thích mà khiến mình không vui thì cho dù có chiếm được thiên hạ thì còn lạc thú chi nữa.” Hắn nói xong lại thêm một chút gia vị vào nước hầm canh.
Tiểu Giang giương mắt nhìn hắn, cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý.
Nội thị quỳ gối trước chân tân hoàng Hàn Vĩ sửa sang lại vạt áo long bào của hắn, long bào màu vàng thêu ngũ trảo kim long cao quý uy nghi.
Hàn Vĩ duỗi thẳng hai cánh tay, mày hơi nhăn nhăn. Tiểu Giang vừa ăn hoa quả vừa nhìn hắn mặc thử xiêm y, còn chỉ vào mũ miện gắn sợi vàng bên cạnh bảo nhìn thật đẹp mắt.
Nội thị cầm lấy mũ miện nói: “Hoàng thượng, ngài thử mũ này xem.”
Hàn Vĩ cười khổ: “Đội cái thứ này lên có thể chết người ấy.” Nội thị liền nhắc nhở sắp đăng cơ không nên nói điềm xấu.
Hàn Vĩ chẳng còn lòng dạ nào đội thử, nói: “Được rồi, ta… Trẫm, trẫm thấy chỗ nào cũng thích hợp.” Quay đầu nói với Tiểu Giang: “Đêm nay ngươi lưu lại được không? Ta… Trẫm kêu họ đưa tới mấy vò ‘Hổ Phách Trù’, chúng ta uống đến say mới thôi.”
Tiểu Giang vui vẻ đáp ứng, lúc này có nội thị tiến vào bẩm báo đại học sĩ Tống Vân Nho cầu kiến. Ngoài cửa Tống Vân Nho mặc quan phục tam phẩm, gương mặt gầy gò tiến vào hành lễ.
Hàn Vĩ cúi đầu nói: “Hãy bình thân. Bình vương cực lực đề cử ngươi, nói ngươi là nhân tài hiếm có, một khi đã như vậy, trước để ngươi làm biên lại (chức quan ghi chép),thay trẫm xem nhiều nghe nhiều.”
Tống Vân Nho phục trên mặt đất tạ ơn: “Thần đa tạ Hoàng Thượng.” Sau hắn ngẩng đầu đáp lại ánh mắt Tiểu Giang, cười cười.