Hàn Trọng phái võ tướng tâm phúc thống lĩnh cấm vệ trong cung để bảo đảm an toàn cho hoàng đế. Tân hoàng đăng cơ, có rất nhiều việc phải quan tâm, mấy ngày qua Hàn Trọng đều nghỉ lại trong cung, ai dè vừa về tới vương phủ đã hay tin Tiểu Giang ngủ trên nóc nhà bị nhiễm phong hàn.
Tiểu Giang ít khi sinh bệnh nên Hàn Trọng rất lo lắng, lập tức cho mời danh y đến chữa trị, trong phòng toàn mùi nước thuốc. Lúc trước mê man một năm sau tỉnh lại đã phải uống không ít thuốc, tiểu Giang uống đến phát hoảng, nay vừa nghe đến lại uống thuốc liền chuồn mất.
Hàn Trọng tìm y khắp vương phủ, một tay bưng chén thuốc một tay cầm mứt hoa quả, dụ dỗ: “Tiểu Giang ngoan, uống một mạch xong ta sẽ cho em ăn mứt hoa quả, nuốt một hơi là không thấy đắng đâu.”
“Không cần!” Tiểu Giang núp trên cây quế, rầu rĩ nói vọng xuống.
“Ngoan, em xuống rồi ta đút cho em uống được không?” Hàn Trọng vẫn ôn nhu như cũ. Tiểu Giang cân nhắc nửa ngày mới nhảy xuống, quàng hai tay qua cổ Hàn Trọng. Hàn Trọng ngậm một ngụm thuốc trong miệng, hôn lên môi y, đầu lưỡi thăm dò đi vào, nước thuốc đắng ngắt theo đầu lưỡi chảy vào, mặt Tiểu Giang nhăn thành một đống, ôm Hàn Trọng càng chặt. Sau một lúc lâu hai người mới tách ra, say đắm nhìn nhau, mấy ngày qua nhiều chuyện xảy ra như vậy, đừng nói hôn môi, đến cả nắm tay còn chẳng được mấy lần.
Hàn Trọng dẫn y trở lại phòng ngủ, đưa tay vuốt ve nhè nhẹ gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-gheo-quoc-cuu/197213/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.