Nhìn vào ánh mắt kiên định của Vĩnh Hạ, Dư Chấn Vũ không ngờ nàng công chúa vô ưu vô lo ngày nào đã trở thành người thấu tình đạt lý đến đáng thương như vậy, hắn có chút chua xót trong lòng, nếu nàng không phải con gái của lão hoàng đế đó, không phải công chúa của Đại Yến liệu hai người có thể yêu thương gắn bó cùng nhau đến bạc đầu giai lão không? Tiếc là trên đời làm gì có nếu như.
Hai người cứ như vậy im lặng đến khi về đến phủ tướng quân, mỗi người đều có nỗi lòng của riêng mình, Dư Chấn Vũ vừa muốn chà đạp tâm ý nàng, khiến nàng đau khổ cô quạnh cả đời vừa không muốn nàng gặp nguy hiểm trên chiến trường, nhiều lúc chính hắn cũng nghĩ con người mình thật mâu thuẫn. Vĩnh Hạ vừa muốn kết thúc mối quan hệ với Dư Chấn Vũ trả lại cuộc đời tự do cho nàng vừa không nhẫn tâm nhìn Dư gia toàn môn diệt tộc vừa không muốn Dư Chấn Vũ phải sống trong thù hận đau thương cả đời. Cả hai đều có tình nhưng lại không bộc lộ được tâm ý của mình với đối phương.
***
Ngày hai người rời kinh, lão phu nhân lo lắng dặn dò đủ đường, bà vừa mới khỏi bệnh đã nghe tin con trai phải xuất chinh còn mang theo con dâu dầm sương dãi nắng trên chiến trường, một người làm mẹ như bà sao có thể chịu nổi. Bà nhìn Vĩnh Hạ đã bước lên xe ngựa, trầm giọng căn dặn Dư Chấn Vũ:
"Chăm sóc công chúa thật tốt... Không phải vì con bé là công chúa...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-dong-y-hoa-ly-di/2838544/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.