Lưu Vĩnh Hạ bị tiếng nói sắc lạnh của Dư Chấn Vũ làm cho giật mình thức giấc, thấy mình đang nằm trong lòng hắn nàng vội vàng rút cánh tay đang đặt trước ngực, bẽn lẽn ngước mắt lên nhìn thì đầu đụng mạnh vào cằm Dư Chấn Vũ.
Dư Chấn Vũ bị đau bất ngờ liền cảm thấy Vĩnh Hạ là đang cố ý trêu đùa hắn, hắn cả giận đẩy nàng ra xa, Vĩnh Hạ vẫn còn đang ngơ ngác vì cú va chạm khi nãy không biết phải xin lỗi hắn ra sau thì đã bị đẩy mạnh, nếu không phải Vĩnh Hạ nhanh chóng bám vào tấm nệm lông thì đã ngã nhào xuống giường.
Dư Chấn Vũ không biết đã rời giường mặc y phục từ lúc nào, có thể là xuất thân từ trong quân ngũ, tác phong của hắn rất nhanh, đến khi hắn quay đầu lại liếc nhìn Vĩnh Hạ, chỉ lạnh lùng lên tiếng nói với nàng:
"Ta phải đi luyện binh... Cô ở lại đây bớt ra ngoài gây chuyện."
Hắn thấy Vĩnh Hạ im lặng không nói gì, cảm thấy bộ dáng yên phận này nào giống người lúc nãy nằm trong lòng rù quến hắn chứ. Hắn cầm thanh kiếm nặng trịch trên giá gỗ lên, chầm chậm bước về phía nàng. Một tiếng "cạch" nhỏ nhẹ vang lên, thanh kiếm được bao bọc trong lớp võ hiên ngang cắm xuống trước mặt nàng, hắn hừ lạnh nói:
"Tối nay để kiếm ở giữa... Cô mà dám nhào qua ôm ta, ta liền xẻo thịt cô... Đây là biên giới cô muốn cáo trạng với lão hoàng đế cũng không được đâu."
Hắn nói rồi mang theo thanh kiếm lạnh lẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-dong-y-hoa-ly-di/2838542/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.