Dư Chấn Vũ cầm theo kiếm của mình, khí thế bước ra ngoài, gian phòng mà người Thổ Phiên bố trí cho đêm động phòng của hai người ở nên cao nhất của nhà việc, từ trên cao Dư Chấn Vũ có thể nhìn thấy toàn cảnh của trấn Áp Các, không khí lễ hội tưng bừng, những người dân hò reo cười nói ban nãy giờ đây chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, khói lửa khắp nơi.
Nam nhân Thổ Phiên vì không đủ sức chống lại thổ phỉ mà người bị đánh thê thảm nằm trên đất, người bị bắt trói quăng vào một góc như nô lệ hèn kém. Phụ nữ, người già, trẻ em bị bọn chúng dồn lại thành một đám giống như gà, vịt mặc cho bọn chúng lựa chọn để sỉ nhục... Vu Sư người có địa vị cao nhất trong tộc thì bị bọn chúng bắt trói trên đài tế để lão tận mắt nhìn thấy cả tộc Thổ Phiên bị chà đạp thê thảm như thế nào?
Đáy mắt Dư Chấn Vũ đỏ au nhìn đám thổ phỉ man rợ trước mặt, hắn hận nhất là những kẻ đem người dân vô tội ra làm thú vui, sỉ nhục, hạ thấp họ... bọn người này thật sự là ác độc hơn loài dã thú, dơ bẩn đến thế chỉ có thể dùng máu của bọn chúng mới rửa được nhân phẩm thối tha này.
Nhìn thấy pháo hiệu được bắn lên, Dư Chấn Vũ nhếch môi cười cảm thán cho sự nhanh nhẹn của thê tử xong liền từ trên lầu cao thoát cái đã bay xuống dưới đài tế nơi đang trói lão Vu Sư.
Chỉ hai đường kiếm trước sự ngỡ ngàng ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-dong-y-hoa-ly-di/2838408/chuong-42.html