Bàn tay đang chạm vào nơi đó của Dư Chấn Vũ cứng đờ lại... Mặt nàng đỏ lên như quả dâu rừng... Thật không hiểu nổi tại sao nàng lại làm chuyện này giúp hắn chứ...
Vĩnh Hạ xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, nàng vứt cả chiếc khăn kia vào người Dư Chấn Vũ rồi nhanh chóng lúi húi tìm nội y của mình mặc vào... Mặc dù không dám ngước mắt nhìn hắn nhưng nàng vẫn mạnh miệng nói:
"Chàng nghĩ ai cũng như chàng sao? Ta không có như vậy đâu..."
Dư Chấn Vũ khẽ cười, thê tử của hắn xấu hổ thôi mà cũng đáng yêu như vậy, hắn vừa được thoã mãn rồi nào dám trêu chọc nàng nữa nên chỉ dám xích tới gần Vĩnh Hạ, tiện tay vừa mặc nội y giúp nàng, vừa nhẹ giọng nói:
"Ừm... Là vi phu trách lầm nàng rồi."
"..."
"Ngủ sớm đi... Sáng mai chúng ta từ biệt họ rồi trở về doanh." Dư Chấn Vũ vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy chăn đắp kín người Vĩnh Hạ rồi chui tọt cả người mình vào trong ôm lấy nàng.
Lúc nãy cả hai còn e dè mà mỗi người dùng riêng một chiếc chăn, bây giờ thì hay rồi có thể quang minh chính đại đắp chăn ngủ chung với nàng, Dư Chấn Vũ sướng điên lên được.
Lúc Vĩnh Hạ mơ màng sắp ngủ mất thì lại bị tiếng thì thầm bên tai làm tỉnh giấc:
"Vĩnh Nhi... Nàng có nghe thấy bên ngoài rất ồn ào không?" Dư Chấn Vũ ôm chặt Vĩnh Hạ, khẽ nói vào tai nàng.
Vĩnh Hạ ban đầu vẫn còn lờ mờ không hiểu chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-chang-dong-y-hoa-ly-di/2838409/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.