Sau khi trở về nhà, Vĩ Thanh tìm điện thoại của mình để sử dụng nhưng phát hiện ra bản thân làm mất nó lúc nào không hay. Tìm trên xe cũng không thấy, trong túi xách hay túi áo cũng không. Tự dưng lại mất, mà mất ngay cái máy chính quan trọng nữa chứ! Mất rồi thì ảnh gia đình cô và những thứ quan trọng còn sót lại trong đó đều mất luôn, chưa kể đến liên lạc.
Cô lay hoay một hồi sau đó đi lại ngăn tủ, mở nó và lấy một chiếc điện thoại khác, chiếc này chỉ là để dự phòng, chưa có dùng qua được mấy lần. Cô cầm nó và bấm số tự gọi cho chiếc điện thoại đã bị mất của mình.
Hôm trước Gian Tâm lấy điện thoại Vĩ Thanh gọi điện nhưng không hề trả lại chỗ cũ, vì thế mà điện thoại Vĩ Thanh vẫn còn đang ở chỗ Gian Tâm. Nó đang nằm trong chiếc túi xách đặt trên bàn, bây giờ lại bất ngờ đổ chuông.
Gian Tâm cũng lúc đầu cũng hơi do dự rằng có nên trả lời cuộc gọi này hay không. Đây là điện thoại của Vĩ Thanh, số đó không biết là của ai nữa.
Cuộc gọi lần thứ nhất, cô không trả lời.
Lần thứ hai, cô mới cầm nó lên và trượt màn hình để nghe máy.
Vĩ Thanh nói " Xin chào? Xin phép được hỏi ai là người đang giữ máy này thế ạ?"
Gian Tâm nhanh chóng nhận ra đó là giọng của Vĩ Thanh, thế nên cô lập tức trả lời "Vĩ Thanh sao? Mình là Gian Tâm!"
Vĩ Thanh cảm thấy an tâm khi mà biết được điện thoại mình đang ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247211/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.