"Sao vậy? Cảm thấy không khỏe à?" Tịch Vũ lấy tay sờ lên trán Vĩ Thanh và ân cần hỏi cô:
Cô ũ rũ nằm trên giường với khuôn mặt nhăn nhó, toàn thân cứ cảm thấy uể oải không chịu được. Dạo gần đây, cứ đến khoảng gần 20h tối là cô đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, trong khi trước kia khoảng 22h cô vẫn còn thức chứ không ngủ sớm. Và hơn nữa đến sáng lại không muốn dậy tí nào. Thỉnh thoảng lại có những cơn đau lưng, nhức đầu thật khó chịu. Có cảm giác không hề vừa miệng với những món ăn trước kia, thậm chí là không buồn ăn nữa. Mệt mỏi kinh khủng.
- Em không sao, chỉ hơi buồn ngủ chút thôi! - cô động đậy và cố gắng mở hai mắt đang nhắm nghiền lên để nhìn hắn, hắn đang ngồi kế bên cạnh cô và vuốt lên mái tóc cô một cách nhẹ nhàng.
- Ngủ sớm đi! Làm việc nhiều rồi đó! Có anh nuôi rồi thì không cần phải làm việc nghiêm túc như vậy đâu! - Hắn hơi cúi sát người xuống rồi xoa xoa đầu cô.
Cô nhìn hắn với kiểu mặt nhăn nhó và nói:
- Nói gì vậy? Hết buồn ngủ nổi luôn rồi nè!
Hắn ta cười từ tốn rồi đó ngẫm nghĩ điều gì không rõ, sau đó hắn nói với vẻ mặt tò mò:
- Anh hỏi được không?
Cô không có trả lời, nhưng biểu hiện của cô đã thay cho từ đồng ý, cô nhìn hắn. Còn hắn ta thì hỏi rằng:
- Em thường hay thức rất khuya khi ngủ riêng nhỉ, nhiều khi anh định vào phòng xem em ngủ chưa, thì vẫn thấy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung/1247212/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.