Từ Anh sáng sớm đến công ty, mắt nặng trĩu mở không lên, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, vẻ rất mệt mỏi. Tần Dương từ đâu xuất hiện, nhìn cô vừa tỏ vẻ quan tâm vừa có ý cười cợt:
- Sao rồi cô bé? Gặp được người cần gặp rồi đúng không?
Từ Anh thở dài:
- Anh còn hỏi à? Chẳng phải anh biết thừa từ trước rồi hay sao? Lại còn giả vờ... Anh với Tùy Phong thông đồng nhau trêu em chứ gì?
- Haha... Ai bảo em cứng đầu! Có người theo đuổi ngay trước mặt không chịu gật đầu, cứ mãi mong chờ người đã từng đi qua! Anh vốn dĩ có khuyên Tùy Phong nên thú nhận ngay từ đầu nhưng cậu ấy bảo mặc kệ, xem thử em cứng nhắc đến đâu... Cuối cùng vẫn không đấu nổi với em. Mà làm sao vậy? Hai người hôm qua vui vẻ đến mức không ngủ luôn hả? Chắc mệt mỏi lắm!
Còn chưa đủ vui vẻ sao? Đêm qua, ngài chủ tịch đáng kính ấy chả biết ăn phải bả gì, bước ra khỏi nhà hàng vẫn nhây, không chịu buông cho cô về, một mực bắt cóc cô về nhà ngài ấy. Nếu về đến đấy mà được ngủ nghỉ khỏe thì đã không có chuyện để nói, đằng này anh ta còn dở chứng, mở phim hài gì đấy rồi bảo cô coi chung. Phim gì mà diễn viên vừa xấu vừa không có tố chất, nội dung thì nhảm, thế mà anh ta bắt cô cười, cô không cười thì chọc cho cô cười. Cả tối như thế, thử hỏi đến sáng ai mà không mệt? Ban ngày anh ta trông cũng oai lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung-co-chac-la-hanh-phuc/1931718/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.