" Sau giấc ngủ, em tự cảm thấy tinh thần tốt hơn, nhưng thực tại sẽ lại khiến em mệt mỏi"
Ra đến xe, Tùy Phong buông Từ Anh ngồi vào ghế thì mới nhận ra cô đang khóc. Cô cứ cắn môi thút thít mãi. Tùy Phong ái ngại đưa tay gạt nước mắt cho cô, nói:
- Tôi xin lỗi! Chỉ vì muốn tốt cho cô thôi!
Từ Anh không nén được mà khóc thành tiếng, giọng ấm ức:
- Tại anh! Anh bắt nạt tôi!
Tùy Phong bối rối chẳng biết làm gì hơn ngoài việc an ủi cô, nói mãi rồi cũng cạn lời, đành bất lực mà lái xe đưa cô về.
Trên đường đi Từ Anh cứ khóc mãi chẳng chịu nín. Tùy Phong tức đến muốn phát điên lên. Cô khóc cứ như vừa bị ai cưỡng hiếp vậy. Anh làm gì sai mà đổ lỗi tại anh? Có trách thì trách ông bác sĩ kìa. Ông ta tiêm chứ anh có tiêm đâu. Mà xét kĩ thì cũng không phải do ông ấy, ông ấy chỉ làm đúng bổn phận thôi. Thế thì suy cho cùng chính là tự cô hại cô mà. Nếu cô không ngã cầu thang thì cũng không phải đến bệnh viện. Vậy bây giờ cô khóc cái gì? Ấm ức cái gì? Thật đúng là...Cô mà không đau chân thì anh đã ném cô xuống khỏi xe nãy giờ rồi.
Về đến nhà, anh đặt cô yên vị trên sofa rồi bắt đầu dặn dò. Từ Anh bịt tai lại, lắc đầu tỏ vẻ không muốn nghe. Anh gỡ tay cô ra, nghiêm giọng:
- Đừng có bướng bỉnh nữa! Không uống thuốc thì bao giờ mới khỏi được? Cô đừng có mà làm tôi nổi điên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung-co-chac-la-hanh-phuc/108503/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.