" Yêu anh có phải là việc làm cần sự cố gắng hết sức không? Vì bây giờ em đã thật sự hết sức rồi!"
Chiều, Tùy Phong bảo Tần Dương qua đón Từ Anh đi khám nhưng Tần Dương cáo bận không đi. Thế là Tùy chủ tịch của chúng ta phải đích thân xa giá đến nhà Nghiêm cô nương. Anh chưa bao giờ tin chuyện "định mệnh" nhưng lần này có lẽ là cái "định mệnh" thật rồi!
"Bing...boong...". Tùy Phong nhấn chuông cửa, đợi mãi vẫn không thấy người ra, anh liền nhấn thêm lần nữa. Vẫn không có ai. Anh đang định phá cửa xông vào thì Từ Anh ló đầu ra.
- Cô ngủ trong đó hay sao vậy? Lâu như thế mới ra mở cửa.
- Anh đến có chuyện gì?- Cô khó khăn dựa người vào cửa, hỏi.
Tùy Phong quan tâm:
- Chân vẫn đau lắm à?
Từ Anh bực mình chẳng thèm đáp. Kiếp trước cô nợ anh thứ gì mà kiếp này anh ám cô hoài vậy? Người đời nói không sai, quả thật là "ghét của nào trời trao của nấy" mà.
- Này! Tôi hỏi cô đấy!
Cô quay người, từ từ lết vào trong, nói:
- Dù sao cũng không cần anh quan tâm!
Tùy Phong bước nhanh lên một bước, đỡ lấy cô:
- Tôi đến đưa cô đi khám!
Từ Anh khựng lại, sắc mặt biến đổi hoàn toàn, thẳng thừng đáp:
- Không cần! Vẫn chưa chết được...
Chưa dứt lời cô đã bị Tùy Phong nhấc bổng lên, cười:
- Cần hay không cũng chưa tới lượt cô quyết định!
Anh nói rồi tắt hết điện trong phòng, khóa cửa, bế cô ra xe. Từ Anh tức giận đập mạnh vào người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phung-co-chac-la-hanh-phuc/108502/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.