Con đường từ Giang Nam lên kinh thành uốn lượn qua núi rừng, sáng sớm rải nắng lấp lánh trên đầu đoàn kiệu hoa. Tiếng ngựa hí, bánh xe nghiến sỏi hòa cùng tiếng trống rộn ràng như tấu lên khúc nhạc đưa dâu. Trong kiệu, Lâm Diệu Yên khẽ vén rèm, ánh nắng sớm chiếu lên làn tay ngọc, phản sáng lụa đỏ. Nàng chẳng mấy bận tâm cảnh sắc, đầu óc vẫn đang tính toán:
“Nếu đến kinh vào ngày thứ tám, ta kịp thuê kho Đông Hoa, đăng ký thương hội, sắp xếp nhân sự, rồi mở chi nhánh mới ở phường Tây…”
Kiệu bỗng rung mạnh, rồi khựng hẳn. “Tiểu thư…” – Tiểu Hương run run kéo rèm – “phía trước hình như có người.”
Một giọng thô vang lên: “Đứng lại! Ai cho qua đường này!”
Rèm vén, gió thốc vào, hất tung vài sợi tóc mai. Trước mặt là sáu bảy người bịt mặt, kẻ cầm gậy, kẻ cầm đao gỗ. Tên dẫn đầu vai rộng, giọng nghiêm mà cố tỏ dữ: “Chúng ta cướp kiệu hoa! Giao cô dâu ra, bằng không—” “Cướp?” Diệu Yên ngẩn ra, tim đập dồn. “Bằng không gì cơ?” – nàng lắp bắp. Tên kia chỉ tay vào kiệu, giọng nặng trịch: “Bằng không, chúng ta… bắt hết người trong đoàn!” Nha hoàn la thất thanh, phu xe ném cờ chạy tán loạn. Tiểu Hương siết chặt màn kiệu: “Tiểu thư, mau trốn đi!” Câu “trốn đi” vừa dứt, Diệu Yên bị kéo theo bản năng, váy cưới vướng chân, ngã nhào khỏi kiệu, lăn vài vòng xuống bãi cỏ. “Aaa!” – nàng kêu một tiếng đau điếng. Đám “cướp” thật ra là mấy tên lính của Lục Phong cải trang, vốn định chỉ hù dọa một phen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phu-co-thuong-nhan/4794805/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.