Sáng ấy, Lâm phủ không bắt đầu bằng tiếng “cộp—cộp” quen thuộc của cân đồng, mà bằng tiếng chân người hớt hải.
Từ cổng ngoài đến hành lang, gió mang theo mùi mực mới và mùi loạn.
Một gã sai vặt của thương cục lao vào, quỳ phịch xuống trước thềm:
“Lão gia! Hộ bộ gửi công văn! Lô gốm dâng quan phủ bị trả về, nghi hàng kém! Người ký nhận là… Lâm công tử!”
Trong thư phòng, chiếc bút trong tay Lâm Trọng gãy làm đôi. Ông bật dậy, giọng trầm như gió trước giông:
“Gọi Lâm Bội!”
Công tử Lâm gia chạy vào, áo còn vương bột phấn. Hắn quỳ gối, giọng run:
“Cha… con chỉ muốn giúp người mở đường vào nha môn. Lò kia nói hàng tốt, ai ngờ...”
“Câm!” Tiếng quát dội đến tận hành lang.
“Gốm dân dùng, sai còn cứu được. Gốm tiến công, nứt một vết là tội! Hộ bộ đã ghi ‘nghi gian trá’, e chỉ chờ Hình bộ tra đến!”
Tần thị từ phòng trong chạy ra, mặt tái:
“Lão gia bớt giận! Con nó dại dột, người ta nói sao tin vậy. Hay cho nó tránh đi một thời gian, đợi yên rồi về?”
“Tránh?” Lâm Trọng đập mạnh bàn. “Để người ta vạch cả họ ta ra à?”
Giữa cơn rối, cánh cửa mở khẽ.
Lâm Diệu Yên bước vào, áo lụa hạnh nhạt, tóc búi gọn, tay ôm tập sổ dày.
Mùi mực công văn, mùi phấn son, và cả mùi sợ hãi trong phòng quyện lại.
Nàng khom người, giọng điềm đạm:
“Cha, nhi nữ xin được vào bàn chút việc.”
Lâm Trọng nén giận, hạ giọng: “Đọc đi.”
Nàng lướt qua công văn, ánh mắt dừng ở hai chữ “kém chất” và “đình chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phu-co-thuong-nhan/4794804/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.