Trong đại sảnh tướng phủ, hương trầm bay nhè nhẹ. Nến hỷ cháy đỏ hai bên cột, ánh sáng phản chiếu lên bức hoành phi cũ kỹ, soi rõ dòng chữ “Chính tâm – trực hành”.
Lâm Diệu Yên khoác lên người bộ y phục mới, phấn hồng điểm nhẹ, đôi mắt trong veo mà bình tĩnh lạ thường, như chẳng hề trải qua cảnh hỗn loạn ban sáng.
Tạ Vũ Nghiêu đứng đối diện, áo giáp đã thay bằng trường sam gấm tía, dáng nghiêm mà đường nét vẫn cứng như được đẽo bằng đao.
Tiếng chủ hôn kéo dài giữa gian nhà:
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Nàng cúi đầu, tà váy quét qua nền gạch, ánh nến chao nghiêng phản chiếu gương mặt thanh tú.
Trong lòng lại lặng lẽ nghĩ: Người này bái thiên địa mà mặt không đổi sắc, sau này chắc chỉ biết nói ‘vâng’ với thánh chỉ, chứ chẳng biết nói ‘được’ với vợ.
Tạ phu nhân ngồi trên ghế cao, ánh mắt hiền hòa, chỉ khẽ gật đầu khi thấy con trai cúi lạy đúng lễ. Bà nhìn nàng dâu, trong lòng nhẹ buông một hơi: diện mạo đoan trang, ánh mắt biết chừng mực – ít ra, không phải người vô lễ.
Lễ bái kết thúc, tiếng pháo nổ lách tách bên ngoài, tân lang tân nương được đưa vào tân phòng.
Phòng tân hôn được trang trí đơn giản mà tinh tế. Hai ngọn nến long phụng cháy sáng, màn the buông rủ, hương hoa hồng phảng phất.
Nàng ngồi trên mép giường, tay khẽ vuốt dải lụa đỏ, lòng thấp thoáng buồn cười.
Làm tân nương cũng không khác gì thương vụ: chỉ khác là bên kia bàn không phải khách, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-phu-co-thuong-nhan/4794806/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.