Rồi, rồi, nàng không đi là được chứ gì? "Không đi thì không đi! Đại bá! Đại bá qua đây với cháu!" Mạnh Thanh La vờ như bĩu môi giận dỗi, vẫy tay với ông ấy.
Mạnh đại bá nhìn lão gia tử với ánh mắt như muốn nói rằng: Nhìn đi, A La tức giận rồi kìa!
"Nhìn ta thì hoa mọc trên mặt ta được chắc? Gọi con thì lo mà đi đi chứ, xem Tiểu A La muốn làm gì?" Lão gia tử trừng mắt với đại nhi tử, sau đó lo lắng liếc nhìn đại tôn nữ đang giận đùng đùng bỏ đi chỗ khác.
Ông cụ biết A La tốt bụng nhưng cụ cũng rất lo lắng cho sự an toàn của đại tôn nữ. Trong những ngày nàng bị bắt cóc, lão gia tử ngỡ như trái tim mình bị khoét một lỗ vậy.
Lúc Mạnh đại bá đi tới, ông ấy vừa khéo nhìn thấy Mạnh Thanh La đậy nắp chiếc hộp gỗ tinh xảo mà nàng cất giữ rất kỹ.
Trước đây hộp gỗ này được A La mang về từ kinh thành, không ai biết trong này đựng những gì, nhưng mọi người biết rằng ngoại trừ mình ra, A La không cho phép bất cứ ai chạm vào chiếc hộp gỗ đó.
Cho đến cái lần tam đệ lên núi gặp phải con hổ, mình mẩy máu me be bét được người ta khiêng xuống núi, cha đang chuẩn bị tinh thần cho dù có phải đi vay tiền thì cũng phải trị thương cho tam đệ bằng được thì A La với chiếc bụng bầu lớn ôm hộp ra khỏi cửa phòng, đưa một cặp vòng tay vàng đang cầm cho cha: "Gia gia, cháu cho gia gia, gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-manh-nu-dan-theo-manh-bao-chay-nan/3854065/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.