"Đã là bảo bối mà cháu còn cho ta ư? Cháu muốn ta bị gia gia cháu bạt tai hay bị đại bá nương cháu véo tai đây hả?"
Thấy biểu cảm "Cháu định hại ta hả?" của Mạnh đại bá, Mạnh Thanh La dở khóc dở cười: "Đại bá à, sao lại thế được? Trong hai thứ này, có một thứ gọi là đèn pin, buổi tối có thể chiếu sáng rất xa, thứ còn lại gọi là ống nhòm, tuy không thể nhìn ra ngàn dặm nhưng bảy, tám dặm đường thì không thành vấn đề."
Mạnh đại bá chưa nghe thấy thứ gì là đèn pin bao giờ, nhưng ống nhòm thì có, đó... không phải là thứ mà tướng soái trong quân mới dùng sao? A La có từ đâu?
Cha ruột của nàng ư?
Đồng tử của Mạnh đại bá co rút, nhìn nàng với vẻ căng thẳng.
"Đại bá đừng lo, cháu lấy từ thư phòng của người cha cặn bã không buồn quan tâm đến khuê nữ mà chỉ lo tình hình biên cương, trung thành với nước nhà của cháu trước khi cháu trở về từ tướng quân phủ đấy. Bọn họ đã không cần cháu, cháu lấy hai thứ đáng giá của ông ta thì có làm sao? Cháu còn chưa châm đuốc đốt thư phòng ông ta là may!"
Dáng vẻ làm kiêu mà thản nhiên của Mạnh Thanh La khiến lòng Mạnh đại bá xót xa, nhưng cũng vui mừng quá đỗi.
A La đã dám đề cập đến chuyện này, điều đó chứng tỏ nàng không thèm bận tâm đến chuyện đó nữa thật rồi. Quả là đứa trẻ đáng thương!
"Đại bá cầm đi. Ngài nhìn này, đèn pin dùng thế này, ở đây có một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-manh-nu-dan-theo-manh-bao-chay-nan/3854066/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.