Đừng nói là tiếng người mà ngay cả tiếng chim kêu bên ngoài cũng chẳng có luôn, tĩnh mịch đến mức khiến người hoảng hốt.
Mảnh đất này, nàng cũng không dám ở lại lâu hơn, hơn nữa mặt trời đã ngả về tây, bọn họ phải tìm được một chốn dung thân trước khi màn đêm kéo xuống.
Một suy nghĩ hiện lên.
Mạnh Thanh La lấy ra hai cái bánh bao lương thực phụ rất to từ trong không gian, nhưng nguội ngắt.
Hai cái bánh bao trắng trước đó đã bị nàng lén lút cất về không gian.
Nàng thấy vô cùng may mắn vì cha ngốc, con thơ, bằng không bản thân cũng không dám quang minh chính đại lấy đồ từ trong không gian ra để ăn như thế.
Tuy cha ngốc nhưng rất thận trọng, nàng không lấy cái nóng mà toàn lấy cái nguội ra.
“Cha, cầm lấy.”
Nàng đưa bánh bao trong tay cho cha ngốc.
Cha ngốc thấy con gái lục lọi trong bọc quần áo móc ra một cái bánh bao, đôi mắt lập tức dựng thẳng.
“Con gái… ăn…”
Cha ngốc rụt bàn tay to đã duỗi tới để cầm bánh bao về một cách khó khăn.
Trong lòng Mạnh Thanh La ấm áp, nàng nhét bánh bao vào trong tay hắn ta: “Vẫn còn một cái nữa mà.”
Tuy rằng cha của nguyên chủ ngốc nhưng đối xử với nguyên chủ vẫn vô cùng thương yêu.
“Vẫn còn?”
Cha ngốc nhìn nàng, thấy Mạnh Thanh La quả thật lại lấy ra một cái bánh bao khác từ trong bọc quần áo nhỏ, lúc này mới ăn ngấu nghiến cái trong tay.
Mạnh Thanh La cũng đói sắp chết, chỉ vài ba miếng đã ăn hết cái bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-manh-nu-dan-theo-manh-bao-chay-nan/3854030/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.