Cả sảnh lớn như vậy, giờ phút này lại im lặng không tiếng động.
Nữ tử trên đài sống lưng thẳng tắp, nàng dáng người tiểu kiều (nghĩ là nhỏ xinh, mk để thế này vì sau này chữ “Kiều” sẽ liên quan đến nhũ danh của Thẩm Diệu),lại giống như ẩn chứa một lực lượng vô hạn, mà giơ tay nhấc chân, đều đem mọi sự giẫm nát dưới chân.
Thái Lâm trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Thẩm Diệu nói đúng. Cùng là lấy tên bắn đối phương, người nguy hiểm nhất hẳn là hắn mới đúng. Đơn giản là Thẩm Diệu chưa học bắn cung, thoáng bắn lệch một phần, có lẽ kia tên đâm vào đầu hắn. Nhưng Thái Lâm làm sao nghĩ được nhiều như vậy, hắn nghĩ rất đơn giản, chỉ cần hắn bắn tên trước, lấy tính tình Thẩm Diệu, chắc chắn sợ tới mức chân nhuyễn, nước mắt giàn giụa hướng hắn cầu xin tha thứ. Hắn lúc đó sẽ hảo hảo đem Thẩm Diệu trêu chọc một phen, cứ như vậy, thể diện của Thẩm Diệu đều mất hết,tự nhiên sẽ hối hận vì nói năng hung dữ trước mặt Thẩm Nguyệt.
Về phần chuyện sau đó, Thái Lâm không hề nghĩ tới.Ở trong lòng hắn, lúc Thẩm Diệu lấy tên bắn người hắn thì sẽ sợ tới mức hồn bay phách lạc, làm sao còn có lực để lấy tên bắn hắn? Còn nữa,một nữ tử ngay cả cung cũng chưa kéo qua, nói không chừng ngay cả đại cung đều kéo không ra, tóm lại chính là bị người ta chê cười.
Thái Lâm nghĩ như thế, nhưng lại không tính phản ứng củaThẩm Diệu. Nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934302/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.