“Ta ngay đây, ngươi dám giết sao?”
Thái Lâm mắt mở lớn giống như lần đầu gặp Thẩm Diệu, trong mắt đều là không thể tin được.
Hắn ở Quảng Văn đường ỷ thế làm bậy đã quen, từ trước đến nay đều được sủng lên đến tận trời, sủng đến mức ngang ngược. Đối với Thẩm Diệu, hôm nay cũng bất quá là muốn giáo huấn nàng một chút. Ai biết Thẩm Diệu chẳng những không sợ hãi ngược lại còn cùng hắn đối nghịch? Nói thì nói như vậy nhưng giờ phút này người chiếm thế hạ phong tựa hồ là hắn.
Thái Lâm dám sao?
Tạm thời không nói đến hắn có dũng khí ấy hay không, cho dù hắn dám, hắn có thể sao? Thái gia thiếu gia có thể dựa vào khí phách nhất thời làm việc, nhưng Thái gia thì có thể sao? Nếu hôm nay Thẩm Diệu thật sự bị hắn giết chết, đừng nói là một mạng để một mạng, Thẩm Tín chém hết già trẻ Thái gia, từ trên xuống dưới rồi đem đao đến thỉnh tội là đều có khả năng.
Huống hồ, hắn không dám.
Hắn từ trước đến nay hắn chỉ biết múa mép khua môi, bản thân vẫn chưa trải qua chiến trường thật sự, thậm chí máu cũng chưa dính quá. Hắn bắn tên thực sự rất tốt nhưng từ trước đến giờ chỉ bắn thảo quả tử hoặc là động vật, người vẫn chưa từng.
Nhưng trước mắt làm gì có đạo lý lùi bước, Thẩm Diệu là một nữ tử còn không sợ, hắn đường đường là một nam tử hán lại lùi bước, chỉ sợ ngày mai không dám ra khỏi cửa.
Suy nghĩ như vậy, Thái Lâm liền sốc lại tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-mon-doc-hau/934303/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.