Do tối về trễ nên hôm đó tôi không chuẩn bị kĩ lưỡng cho buổi học ngày hôm sau nên đã quên mang theo sách, đúng là một ngày đen đủi.
Tôi còn nghĩ mình sẽ bị cô kêu ra ngoài đứng, không ngờ ngay thời khắc mấu chốt..
- Cô! Là em không đem sách.
Lúc đó anh ấy đưa sách cho tôi rồi đứng dậy thừa nhận rằng mình bỏ quên sách ở nhà, tôi rất bất ngờ, tôi chưa bao giờ nghĩ sự việc này sẽ xảy ra với tôi. Nó trông rất cảm động và lãng mạn không khác gì trong những bộ tiểu thuyết hay phim ngôn tình tôi hay xem. Nhưng mà... lương tâm tôi lại cảm thấy hơi cắn rứt, tôi không muốn anh ấy phải chịu phạt giúp tôi trong khi người có lỗi vốn là bản thân.
Thế là tôi đã dũng cảm đứng dậy và dõng dạc nói với cô rằng.
- Không, em mới là người quên mang sách thưa cô.
Đùng qua đẩy lại một hồi, kết quả không còn ngôn tình lãng mạn nữa mà cô cho cả hai ra ngoài đứng luôn, đúng là làm trò hài cho thiên hạ.
- Sao cậu phải giúp tôi? Không giống cậu chút nào.
- Ha!! Tôi có lòng tốt giúp cậu còn cậu thì hay rồi, làm cả hai phải chịu đứng.
- Xì! Ai thèm cậu giúp chứ.
...----------------...
Chúng tôi cứ dần dần như vậy mà thân thiết với nhau hơn, ngày ngày cùng nhau làm bài tập, học bài, cùng nhau ăn cơm trưa rồi cùng nhau đến thư viện học đến tối.
Kì thật anh ấy là một gia sư giỏi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-lai-cua-em-la-anh/2988156/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.