Sau khi đọc xong tin nhắn đó thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cao Vũ Thái, bọn họ thì thầm to nhỏ, khinh bỉ, thương hại,... dường như mọi cảm xúc và trạng thái đã lắng động lại trong khoảnh khắc khi ấy.
Anh ấy cúi gầm mặt, tay siết chặt thành nắm đấm, có lẽ là đang tức giận chăng? Tôi cũng không biết.
- Cậu... không sao chứ??
Tôi nhỏ nhẹ khẽ vỗ vào vai anh ấy nhưng anh ấy lại hét to và hất tay tôi ra.
- Cậu đừng chạm vào tôi.
Rồi anh ấy đứng phắc dậy định bỏ ra ngoài nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì Lâm Đạt đã đến cùng một đám bạn, thế là hai người đã chính thức chạm mặt.
- Cao Vũ Thái! Mày sao rồi?? Còn ổn không vậy??
- Là mày à???
- Là tao gì chứ? Mày nói gì vậy? Tao nghe chả hiểu gì cả, tao chỉ đến đây để xem xem đối thủ của tao còn đứng nổi không thôi.
- À! Cũng phải! Chó thì làm sao mà hiểu tiếng người được. Nhỉ??
Lúc ấy tôi không nhìn thấy được sắc mặt của Cao Vũ Thái nhưng lại nhìn ra được sự tức giận trên gương mặt của Lâm Đạt.
- Mày nói gì hả? Có ngon thì nói lại cho tao nghe??
- Thì ra còn là một con chó bị điếc.
Mày.... màu dám nói chuyện với tao như vậy à? Loại người thấp hèn như mày mà cũng dám ngông cuồng với tao? Mày nên biết thân phận của mày là ở đâu!
Vũ Thái tiến đến một bước.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-lai-cua-em-la-anh/2988154/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.