Chuyển ngữ: Mic
Sùng Đức năm thứ ba, tháng Giêng, hoàng đế lại ban chiếu lệnh, nói đến năm mười lăm tuổi sẽ lại tự mình chấp chính, trong khoảng thời gian này vẫn như trước đây, do Nhiếp chính vương chấp chưởng triều chính.
Chiếu lệnh vừa ra, cả nước chấn động.
Chúng bách tính đau lòng gạt lệ, bệ hạ đáng thương lại bị Nhiếp chính vương chèn ép mất rồi. >_<
Thế nhưng họ không biết, người ra quyết định này thực ra chính là Hoàng đế.
Đêm đó hắn bất ngờ xuất hiện ở phủ Nhiếp chính vương chính là vì việc này.
Hắn yên lặng đứng bên cửa rất lâu, chắp tay hành lễ với Tiêu Tranh, thái độ cung kính nhưng không kiêu không nịnh, “Hoàng thúc, Trẫm nghĩ kỹ rồi, trẫm muốn tự mình chấp chính, nhưng không phải bây giờ, trẫm cho mình thêm năm năm nữa, trước mười lăm tuổi, trẫm nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng để làm một hoàng đế tốt.”
Vừa nói hắn lại hướng về phía Văn Tố mà chắp tay, “Vẫn mong Văn thiếu phó bỏ qua hiềm khích trước đây, tiếp tục ở lại triều làm quan.”
Tiêu Tranh và Văn Tố đưa mắt nhìn nhau, nói không ra tư vị trong lòng.
Đại khái cả hai đều có một loại cảm giác, đứa trẻ này chỉ trong một buổi chiều mà trưởng thành lên rất nhiều, có chút bối rối nhưng trong lòng lại ngập tràn hoan hỉ.
Tiêu Tranh gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Bệ hạ cuối cùng không hề khiến bổn vương thất vọng.”
Muốn làm một hoàng đế tốt, trước tiên phải có trách nhiệm, một khi bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-du-nu-quan/1876729/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.