Chuyển ngữ: Mic
Ngày trước, việc Văn Tố rành rẽ nhất chính là trốn tránh, nhưng đến bây giờ, gần như đã quên mất “bản lĩnh” lợi hại nhất này của mình.
Quan viên trong triều cảm thấy danh tiếng nàng nổi trội, đương nhiên khó tránh khỏi muốn chèn ép, cho nên vừa bắt được nhược điểm về thân thế của nàng thì liền không muốn nhả ra.
Thế nhưng trên thực tế, đã đi đến bước này, có muốn không vang dội cũng khó đây.
Hoàng đế cho nàng hai con đường lựa chọn quá khác nhau, một là nhượng bộ lui binh, che giấu tài nghệ, né tránh châm chích; một thì hoàn toàn ngược lại, nghênh đón khó khăn, nếu thành thì tên tuổi rực rỡ, nhưng cũng sẽ bại trong gang tấc.
Đến Giang Nam thuyết phục các thế gia, thành công thì sẽ lưu danh sử sách, đương nhiên cũng sẽ khiến không ít kẻ càng thêm đố kỵ. Còn đến Thanh Hải Quốc lại là phương pháp giúp giảm bớt thanh thế cùng đao kiếm nơi đầu sóng ngọn gió.
Văn Tố nói, nàng thật sự muốn tiếp tục bước trên quan trường.
Kỳ thật lúc Tiêu Tranh nghe thấy câu này thì đã biết được lựa chọn của nàng.
Huống hồ trong tay nàng còn ôm bức tượng của hắn.
Chính là muốn mang theo bên người để tưởng nhớ đây.
Trên lầu thành Bắc, hai người lặng lẽ đứng, tựa như buổi tối hai năm về trước.
Thái dương dần tắt, sắc mây trầm buồn, được viền bởi ánh vàng rực rỡ chói lòa, tôn lên hình ảnh núi non trùng điệp phía xa, giống như một bức tranh thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-du-nu-quan/1876730/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.