Chương trước
Chương sau
 

 Cho dù toàn bộ võ đạo giới Xích Tiêu Thiên cũng được tính là thế gia. 

 Đương nhiên, Lăng gia nổi danh nhất ở Xích Tiêu Thiên, cũng phải nhắc tới người đã từng là thiên chi kiêu nữ của gia tộc, Lăng Dung. 

 Khi Lăng Dung ba tuổi, được kiểm trắc ra Ngũ Hành linh căn vạn cổ hiếm thấy, thiên phú tu hành khinh thường cùng thế hệ. 

 Đã từng Lăng gia cũng coi nàng là lãnh tụ gia tộc tương lai, là một viên tân tinh sáng chói trong võ đạo giới Xích Tiêu Thiên. 

 Thậm chí quốc quân Đại Hạ Quốc tự mình đến Lăng gia, muốn để nàng làm Thái Tử Phi của Đại Thái tử. 

 Tương lai truyền vị cho Đại Thái tử, nàng trở thành Đại Hạ Quốc Đế hậu danh chính ngôn thuận. 

 Ngôi sao tương lai của cổ võ thế gia, Đế hậu tương lai của Đại Hạ Quốc. 

 Thân phận như thế, đối với Lăng Dung tràn đầy thì có thể nói là cực kỳ vinh quang. 

 Đáng tiếc... 

 Nửa năm sau khi Đại Hạ Quốc quân đưa lên hôn ước, trong một đêm Lăng Dung đã mất đi Ngũ Hành linh căn. Từ một thiên chi kiêu nữ đảo mắt biến thành phế vật không thể tu luyện. 

 Lăng gia mặc dù kiệt lực giấu diếm chuyện này nhưng giấy vẫn không thể gói được lửa, bị Đại Hạ Quốc quân biết được tin tức này. 

 Sau đó Đại Hạ Quốc quân sau cho Đại Thái tử đến nhà từ hôn, hủy bỏ tất cả hứa hẹn trước đó. Mà Lăng gia bị đả kích nặng, sau đó không gượng dậy nổi. 

 Thành trò cười của Đại Hạ Quốc, thậm chí toàn bộ Xích Tiêu Thiên. 

 "Hóa ra nữ tử bị Thái tử từ hôn chính là ngươi." Bạch Phong Tín khẽ vuốt cằm. 

 Lăng Dung cung kính hành lễ một cái: "Bạch tiền bối, tiểu nữ chỉ cầu một cơ hội cạnh tranh, xin tiền bối thành toàn!" 

 "Ngươi cảm thấy mình có tư cách nói ra những lời như vậy sao?" Bạch Phong Tín khẽ chau mày. 

 "Bàn về thực lực, tiểu nữ tay trói gà không chặt, nhưng tiểu nữ đã không đường có thể đi, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền!" Lăng Dung cắn chặt hàm răng. 

 "Ngây thơ! Rất ngây thơ!" 

 Bạch Phong Tín quát lớn. 

 "Nếu là chuyện khác, lão phu có thể xem ngươi đáng thương mà nhượng bộ cũng được." 

 "Nhưng Trường Sinh Hoa chính là thứ mà lão phu nhất định phải có được, ai muốn muốn cướp chính là kẻ địch của lão phu." 

 "Ngươi một giới nữ lưu, lão phu không muốn động thủ với ngươi, tự mình cút đi!" 

 Một đạo uy áp kinh khủng đột nhiên xuất hiện, hung ác vọt tới chỗ Lăng Dung. 

 Gương mặt xinh đẹp của Lăng Dung tái đi, bắp chân run lên lui về phía sau mấy bước, kém chút ngã sấp xuống. 

 Bạch Phong Tín mặt lộ vẻ khinh miệt: "Ngay cả một ánh mắt của lão phu cũng đỡ không nổi, ngươi lấy cái gì tranh với ta?" 

 "Bên trong Vạn Thú Sơn Mạch, những yêu thú đó cũng không nhân từ giống như lão phu." 

 "Lão phu kêu ngươi đi ra cũng là cho ngươi một con đường sống!" 

 Mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy Lăng Dung bị buộc thành như vậy thì trong lòng cũng có chút không đành lòng. 

 Lâm Thông tiến lên an ủi: "Tiểu nha đầu, Bạch chưởng môn nói không sai, bên trong bí cảnh tràn đầy nguy hiểm không biết trước được." 

 "Đừng nói ngươi, cho dù là chúng ta, nếu là gặp được yêu thú đẳng cấp cao cũng chỉ có nước chạy trốn." 

 "Ngươi vẫn nên đi đi, người sống trên đời có một số chuyện không thể cưỡng cầu được!" 

 Lăng Dung chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt đã ngấn lệ. 

 Bí cảnh Trường Sinh Hoa, nghe nói nhiều năm mới có thể xuất hiện một lần. 

 Vì tới đây, nàng đã hao hết tâm huyết. 

 Thế nhưng bây giờ có cao thủ như Bạch Phong Tín cản ở phía trước, nàng hoàn toàn bất lực. 

 "Chẳng lẽ... ta nhất định cùng khổ cả đời, mắt thấy toàn bộ Lăng gia sống trong sự chế giễu vô cùng tận của những người khác?" 

 Trong lòng Lăng Dung nhất thời tràn ngập không cam lòng và thống khổ. 

 Hô ~ 

 Bành! ! ! 

 Lúc này, một đạo Hắc Ảnh to lớn bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong đám người. 

 Đám người tập trung nhìn lại thì đúng là một con Thiết Sư Quái to lớn. 

 Mà khi nhìn thấy rõ con ngươi của Thiết Sư Quái và nhánh cây trên người nó, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều thốt lên. 

 "Cửu giai Thiết Sư Quái!" 

 "Ông trời ơi, yêu thú đẳng cấp như thế này chỉ có Thần Phách Cảnh đỉnh phong mới có thể đối phó đó!" 

 "Một nhánh cây thì có thể đâm xuyên qua lồng ngực của nó, sợ là Thần Phách Cảnh đỉnh phong cũng làm không được chứ?" 

 "Thiết Sư Quái mình đồng da sắt, rất khó làm bị thương, đến cùng là vị cao nhân nào ra tay giết nó?" 

 Bao gồm cả Bạch Phong Tín ở trong đó, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. 

 Cửu giai Thiết Sư Quái, phóng tới nhân gian thì đó chính là cường giả Thần Phách Cảnh đỉnh phong. 

 Mà cao nhân không biết tên đó dùng một nhánh cây thì có thể đâm xuyên qua thân thể nó. 

 Loại thủ đoạn này có thể nói là nghe mà rợn cả người! 

 "Sợ là chỉ có Đế Cảnh mới có thể săn giết một con Thiết Sư Quái như thế." Bạch Phong Tín thấp giọng nỉ non. 

 Lúc này một giọng nói thanh thúy truyền vào trong tai mọi người. 

 "Cha, ta nhìn thấy nó rơi ở phía trước!" 

 Không bao lâu. 

 Một nam tử tuấn mỹ người mặc áo trắng dẫn theo bốn tiểu nữ hài giống như búp bê xuất hiện ở trước mặt của mọi người. 

 Mấy người Tuyền Châu vẻ mặt khiếp sợ vây ở xung quanh thi thể Thiết Sư Quái. 

 "Oa, nó đã chết!" 


 Xem ra con Thiết Sư Quái này chính là bị nam tử tuấn mỹ này giết đi. 

 Rốt cuộc đối phương là đại năng phương nào, trẻ tuổi như vậy mà lại mạnh mẽ như thế? 

 Trong đám người, một nam tử người mặc trường bào màu xám trắng đi tới, đi tới trước mặt Lâm Hiên, hành lễ nói: "Hóa ra là Đế phu, bái kiến Đế phu!" 

 Lâm Hiên hỏi: "Ngươi là?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.