Hai ngày sau, sáng sớm.
Đông Hoàng Tử U mặc một bộ trường bào màu đỏ tím Đi dưới ánh nắng mặt trời vào trong Thủy Tinh Cung.
Đi vào trước tẩm cung, người hầu vội vàng hành lễ nói: "Bệ hạ, mấy người đế phu còn chưa rời giường."
Đông Hoàng Tử U hơi nhíu lông mày lại.
Bây giờ đã là giờ Thìn, bọn nhỏ không có rời giường nói còn nghe được.
Vậy mà Lâm Hiên cũng chưa có rời giường.
"Ai!"
Trong lòng Đông Hoàng Tử U khẽ thở dài một tiếng.
Mình ở bên ngoài đánh nam dẹp bắc, thật vất vả trở về.
Không ngờ được là bây giờ cha của bọn nhỏ vẫn còn đang nằm ngáy o o.
Cho dù hắn không thể trợ giúp mình định quốc an bang thì ít nhất cũng không cần phải chán chường như vậy chứ!
"Xem ra ngoại trừ trông con ra thì người này đúng là khiến cho người ta không có một chút hy vọng nào."
Trong lòng Đông Hoàng Tử U có chút bất đắc dĩ.
Thôi, mình đã biết trước hắn là hạng người gì.
Đâu cần phải hao tổn tâm trí phí sức trông cạy vào chuyện hắn có thể tỉnh lại kiến công lập nghiệp khắp nơi xông ra một phiến thiên địa lớn giống như là nam nhân khác?
"Bệ hạ, có cần ta thông báo cho đế phu hay không?" Người hầu cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
"Không cần, chờ bọn họ rời giường đi." Đông Hoàng Tử U mặt lạnh như tiền, quay người đứng ở cửa ra vào ngẩn đầu nhìn lên trên bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/3680560/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.