Chương trước
Chương sau
 

 Cái gọi là vô cực, chính là không bờ bến, vô cùng tận, vô hạn, không có cuối cùng, cũng không ảnh! 

 Đây là một loại kiếm chiêu trọng ý không trọng hình, tùy tâm mà phát, không có dàn khung, không nhận ước thúc. 

 Bởi vì Lâm Hiên không có tu vi và trước đó cũng không tập luyện kiếm thuật. 

 Cho nên tư thế hắn đánh ra thoạt nhìn không những chậm chạp mà còn không có uy lực gì. 

 Nhưng mà đối với mấy người Tuyền Châu thì lại là một cảm giác khác. 

 "Cha xuất thủ rất chậm, thế nhưng cảm giác thật là lợi hại!" 

 "Đúng thế, kiếm chiêu của cha và mẫu thân rất không giống nhau!" 

 "Ta muốn học!" 

 "Ta cũng vậy!" 

 Ánh mắt của bốn tiểu nha đầu trở nên sáng lấp lánh. 

 Lâm Hiên thu hồi trường kiếm, quay người nhìn bốn cô con gái: "Các ngươi có nhìn ra được cái gì không?" 

 "Ừm!" 

 Bốn tiểu nha đầu đồng thời gật đầu. 

 Thiên phú của các nàng vốn rất yêu nghiệt, mặc dù kiếm chiêu của Lâm Hiên nhìn rất là ngu dốt nhưng kiếm ý lại không tầm thường. 

 Mấy người Tuyền Châu quên đi kiếm chiêu của Lâm Hiên, nhưng lại có thể nhớ kỹ trong lòng kiếm ý mà hắn thể hiện ra. 

 "Vậy các ngươi thử một chút." Lâm Hiên muốn nhìn thử xem các con gái của mình sẽ lĩnh ngộ được "Vô Cực Kiếm Pháp" đến mức nào. 

 "Cha, ta tới trước!" 

 Lão đại Tuyền Châu việc nhân đức không nhường ai đi lên trước. 

 Nàng hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên. 

 Nhắm mắt cảm ngộ kiếm ý trong lòng, hoành không chém ra một kiếm. 

 Hưu! 

 Một đạo kiếm quang tung hoành, chớp mắt trăm trượng. 

 Kim sắc kiếm quang xuyên thấu Tụ Linh Trận, đánh về phía một tảng đá lớn ở xa xa. 

 Ầm ầm! Một tiếng vang lên, tảng đá lớn theo tiếng vang đó mà nổ tung, vô số viên đá vụn bắn lên trên không trung. 

 "Oa!" 

 "A!" 

 "A...!" 

 "Ờ!" 

 Bốn tiểu nha đầu nhao nhao che miệng lại, kinh hô một tiếng. 

 Xa xa, Phong Cấm Phàm và đám hộ vệ nghe được động tĩnh thì trên mặt cũng lộ vẻ khiếp sợ quay đầu lại nhìn. 

 Uy lực của một kiếm này lớn ngoài dự tính. 

 Mấy người Tuyền Châu hoàn toàn không ngờ được là một kiếm này có thể đánh vỡ nát một tảng đá lớn như vậy. 

 Mà Phong Cấm Phàm và đám hộ vệ trong lòng cũng sợ hãi không thôi. 

 Lần nổ tung này hiển nhiên là do các vị công chúa được đế phu Lâm Hiên chỉ điểm mới có thể bộc phát ra kiếm khí khủng bố như thế. 

 "Không ngờ được là đế phu không những rất có tạo nghệ ở phương diện trận pháp mà ngay cả kiếm đạo cũng lợi hại như thế." 

 "Khó trách, khó trách, cao ngạo như Huyền Băng Nữ Đế mà lại nhìn trúng đế phu ở hạ giới!" 

 "Đế phu chính là chân nhân bất lộ tướng, nếu có thể học được một chút kiếm đạo từ hắn thì ta nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại!" 

 Phong Cấm Phàm cảm khái không thôi. 

 Mà một bên, mấy tên hộ vệ cũng không nhịn được mà châu đầu ghé tai bàn tán. 

 Bên trong Bắc Huyền Thiên, phần lớn nhân sĩ trong giới võ đạo đều theo đuổi kiếm đạo cực hạn. 

 Đám hộ vệ này cũng đều là kiếm tu. 

 Nhìn thấy Lâm Hiên vừa mới chỉ điểm thì có thể để cho các vị công chúa trở nên lợi hại như thế đây trong lòng lập tức sùng bái không thôi. 

 Mà lúc này. 

 Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu, bốn tiểu nha đầu vẫn còn chưa hết khiếp sợ. 

 Tuyền Châu giơ kiếm trong tay lên, xem đi xem lại. 

 "Đúng là rất thần kỳ!" 

 "Rõ ràng ta vẫn còn dùng kiếm chiêu do mẫu thân dạy nhưng mà kiếm khí bắn đi ra lại trở nên lợi hại hơn rất là nhiều!" 

 Mấy người Tuyền Hi cũng nhao nhao gật đầu. 

 "Một chiêu này của tỷ tỷ thật là lợi hại!" 

 "Đúng, làm ta sợ!" 

 "Tất cả đều là công lao của cha!" 

 Bên này vừa nói xong, Tuyền Ấu lập tức không kịp chờ đợi cầm kiếm: "Ta cũng muốn thử một chút!" 

 Nàng học dáng vẻ của Tuyền Châu, nhắm mắt cảm thụ kiếm ý. 

 Sau đó nhắm ngay một tảng đá lớn khác bổ ra. 

 Ầm ầm! 

 Lại là một tiếng vang thật lớn, tảng đá lớn đó cũng theo tiếng nổ mà bể nát. 

 "Oa ~ " 

 Tuyền Hi và Tuyền Hàm lại phát ra tiếng thán phục một lần nữa. 

 Hai tiểu nha đầu liếc nhau, nhao nhao giơ trường kiếm trong tay lên, lĩnh ngộ kiếm ý sau đó đồng thời xuất thủ. 

 Ầm ầm! Ầm ầm! 

 Lại là hai tiếng nổ mạnh qua đi, trong nháy mắt hai tảng đá lớn nổ nát thành bột phấn. 

 Phong Cấm Phàm và đám hộ vệ thấy thế thì vừa khiếp sợ vừa hâm mộ. 

 Thiên phú của các vị công chúa đều yêu nghiệt như thế. 

 Mà kinh khủng hơn là các nàng còn có một cha ruột yêu nghiệt hơn như thế nữa! 

 Đúng, Nữ Đế cũng là một yêu nghiệt. 

 Cả nhà bọn họ có thể dùng một câu nồi nào úp vung nấy, rau nào sâu nấy để hình dung. 

 Khiến cho người khác nhìn mà phát thèm! 

 "Cha lợi hại như thế, có ngươi thật hạnh phúc!" 

 Tuy nói thiên phú của mấy người Tuyền Châu đều rất yêu nghiệt. 

 Nhưng một kiếm này bổ đi ra cũng tiêu hao rất nhiều sức lực của các nàng. 

 Sau khi hưng phấn qua đi thì bọn nhỏ đều lộ ra dáng vẻ mỏi mệt. 

 Lúc này, đám tiểu nha đầu bắt đầu nụng nịu làm nũng. 

 Không phải sao, Tuyền Châu là người đầu tiên nhào vào trong ngực Lâm Hiên, cọ lấy bụng của hắn giống như là một con mèo con. 

 Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đương nhiên cũng không cam chịu lạc hậu, tất cả đều chui vào trong ngực của Lâm Hiên. 

 "Cha, ôm một cái!" 

 "Được được được!" Lâm Hiên dứt khoát ngồi xuống đất, ôm tất cả bốn tiểu nha đầu vào trong ngực. 

 Tuyền Ấu gối đầu lên đùi Lâm Hiên, ngẩng cái đầu nhỏ lên chớp đôi mắt to nói: "Nếu như mẫu thân đưa cha về đây sớm một chút thì tốt rồi." 

 Lâm Hiên cưng chiều sờ đầu nhỏ của nàng: "Bây giờ cha về đây cũng không muộn mà." 


 Rất nhanh, các nàng khôi phục lại không ít thể lực. 

 Bởi vì có Lâm Hiên làm bạn, các tiểu nha đầu cũng rất là nhiệt tình luyện kiếm. 

 Bên trong Tụ Linh Trận thỉnh thoảng truyền ra hoan thanh tiếu ngữ, khiến cho bọn người Phong Cấm Phàm nghe được mà cực kỳ hâm mộ. 

 ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.