Chương trước
Chương sau
 Đông Hoàng Tử U nhịn không được vươn tay lại múc một muỗng. 

 Lần này khi ăn vào thì mùi vị vẫn nồng đậm như vậy. 

 Hơn nữa giờ khắc này vị giác yên lặng đã lâu của nàng như hoàn toàn được kích hoạt. 

 "Không ngờ được là Bạch Vũ Tiên Nga Đản lại bị hắn làm thành món ngon như vậy!" 

 Đông Hoàng Tử U đưa đôi mắt xinh đẹp lên lạnh nhạt nhìn Lâm Hiên một chút. 

 Nếu là nhìn kỹ, trong tròng mắt của nàng có một tia kinh hỉ không giấu được. 

 "Mẫu thân thích ăn vậy thì cho ngươi ăn hết luôn!" Tuyền Châu rất hiếu thuận nói. 

 Đông Hoàng Tử U lại ăn một muỗng nhỏ, lắc đầu cười nói: "Mẫu thân đã ăn no rồi, các ngươi ăn đi." 

 Đối với nàng, có thể một hơi ăn ba thìa đã là lần đầu tiên. 

 Sau đó, nàng nở một nụ cười thản nhiên nhìn Lâm Hiên cho bọn nhỏ ăn điểm tâm. 

 Trái tim bị phủ bụi đã lâu lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. 

 Sau bữa ăn. 

 Đông Hoàng Tử U lại phải lên triều xử lý chính vụ. 

 Trước khi đi, thừa dịp bọn nhỏ chơi đùa trong phòng. 

 Nàng lấy ra một viên dược hoàn toàn thân tử kim sắc cho Lâm Hiên: 

 "Đan này tên là Tử Kim Huyền Khuê Đan, chính là đan dược Thiên giai trung phẩm." 

 "Nếu như ngươi muốn tu luyện thì có thể ăn nó vào để gia tăng tốc độ tu luyện." 

 "Người bình thường khắc khổ tu hành mười năm nhập Thông Huyền Cảnh, nhưng dựa vào đan này thì tối đa hai năm là có thể!" 

 Lâm Hiên nhìn cũng không nhìn Tử Kim Huyền Khuê Đan, lắc đầu nói: "Ta không cần." 

 Có được hệ thống trong người, tùy tiện ban thưởng một cái nói không chừng thì có thể khiến cho hắn tăng cấp lên đến Đế Cảnh. 

 Cái Tử Kim Huyền Khuê Đan này tuy tốt nhưng sau khi ăn vào thì vẫn phải khắc khổ tu hành không ngừng. 

 Lâm Hiên cá ướp muối đã quen, đâu thể động lòng với thứ đồ chơi này được? 

 Đông Hoàng Tử U âm thầm lắc đầu thở dài, cất Tử Kim Huyền Khuê Đan lại. 

 Buổi sáng tâm tình vừa mới tốt đẹp lên một chút trong chớp mắt đã tan thành mây khói. 

 Ngay từ đầu nàng đã không hy vọng gì với chuyện Lâm Hiên tu hành, viên đan dược đó cứ coi nó như là chút cố gắng sau cùng của nàng đi. 

 Hiện tại xem ra nàng hoàn toàn tuyệt vọng. 

 Để Lâm Hiên chăm sóc bọn nhỏ đi, những chuyện khác cũng không cần phải ép hắn! 

 "Ta đi." 

 Đông Hoàng Tử U để lại một cái bóng lưng xinh đẹp, cũng không quay đầu lại rời khỏi đây. 

 Lâm Hiên cũng không nghĩ nhiều, quay người vào trong phòng, nhanh chóng gia nhập vào trong trò chơi của các con gái. 

 ... 

 Thiên Ma Giới, Vạn Ma Thành. 

 Trong đại điện u ám, trên trăm tên tu sĩ chính đạo tuổi trẻ đang bị buộc trên cột. 

 Diệp U thôi động ma công, một hơi thôn phệ hết toàn bộ chân nguyên của bọn họ. 

 Theo một đạo ma quang quỷ dị thoáng hiện, Diệp U mới chậm rãi mở mắt ra. 

 Ánh mắt không có chút thương hại nào nhìn thoáng qua trăm cỗ thi thể trước mặt, Diệp U cắn răng nói: 

 "Không ngờ được là Huyền Băng Nữ Đế mạnh mẽ như thế, vậy mà khiến cho ta mất đi một phần tư tu vi!" 

 "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bởi vì trong lòng của ta có khúc mắc không thể nào tập trung đối chiến với nàng cho nên mới khiến cho nàng có cơ hội để lợi dụng." 

 Trong trận chiến với Huyền Băng Nữ Đế, thỉnh thoảng trong lòng Diệp U nhớ tới Lâm Hiên. 

 Cường giả Đế Cảnh quyết đấu, phân tầm như thế cực kỳ nguy hiểm. 

 Cho nên trong trận chiến đó hắn chỉ có thể cắn răng gánh lấy thất bại. 

 Mà bây giờ chuyện hắn cấp thiết muốn biết nhất chính là làm rõ rốt cuộc Lâm Hiên có phải là cường giả cảnh giới Đại Thánh hay không. 

 Hoặc là rốt cuộc là ai ở bên trong Huyền Băng Cung đã đánh lui mình. 

 Chuyện này cực kỳ quan trọng! 

 Nếu như không điều tra rõ được thì lần tiếp theo khi hắn đối chiến với Huyền Băng Nữ Đế vẫn sẽ bị ảnh hưởng như thế. 

 Dù sao cấm ai thích có một cường giả không rõ lai lịch trốn ở trong bóng tối có thể sinh ra uy hiếp cho mình bất kỳ lúc nào. 

 "Trịnh Tùng, ngươi phái tứ đại ma tướng đi Bắc Huyền Thiên, tìm cơ hội xuống tay với Lâm Hiên!" 

 "Lần này, nhất định phải hiểu rõ nội tình của Lâm Hiên!" 

 "Nếu như có thể giết hắn, còn có bốn cô con gái của hắn thì không còn gì tốt hơn!" 

 Trịnh Tùng lập tức đi từ trong bóng tối ra, gật đầu nói: "Rõ!" 

 ... 

 Bởi vì Lâm Hiên nhận được thiếp khách quý Thượng Quan Kiệt cho mình. 

 Sau khi ăn điểm tâm xong thì hắn lập tức dẫn bốn cô con gái xuất phát. 

 Lần này văn đàn luận đạo, địa điểm ở nam bộ Bắc Huyền Thiên, trên Văn Khúc Sơn. 

 Nơi đây cách Huyền Băng Cung năm triệu dặm. 

 Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi cưỡi Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn. 

 Kéo xe chính là bốn con Thanh Dực Phi Điểu to lớn, tốc độ rất nhanh, cưỡi thoải mái dễ chịu. 

 Lâm Hiên thông qua ngự thú ngọc thạch chuyên dụng thì có thể truyền đạt ý niệm của mình cho nó, hoàn toàn điều khiển Thanh Dực Phi Điểu phi hành. 

 Lúc đầu, các tiểu nha đầu đánh giá Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn rất cao. 

 Cảm thấy loại ngọc liễn xa này vừa lớn vừa thoải mái dễ chịu hơn nữa còn bay rất nhanh. 

 Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh thỉnh thoảng có tu sĩ cưỡi gió mà đi ngang qua thì các nha đầu lập tức thay đổi ý nghĩ. 

 "Chúng ta có bốn con Thanh Dực Phi Điểu nhưng vẫn không nhanh bằng các thúc thúc a di!" 

 "Đúng vậy, thật chậm!" 

 "Cha nói Văn Khúc Sơn còn rất xa, phải bao lâu mới có thể đến được?" 


 Đối với rất nhiều tu sĩ thì năng lực cưỡi gió mà đi này hoàn toàn không thành vấn đề. 

 Nhất là nơi này có rất nhiều cường giả cấp bậc Tôn Giả, thậm chí Chuẩn Đế Cảnh. 

 Tốc độ phi hành của bọn họ hoàn toàn không phải là Thanh Dực Phi Điểu có thể so sánh! 

 "Cha, ngươi có cách nào có thể đi nhanh hơn một chút hay không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.