Mở cửa, nhảy xuống đitới đằng trước, Diệp Khê Thiến thấy cách vó ngựa một khoảng không xa cómột bạch y nam tử đang nằm, cả người đẫm máu, trên mặt nhìn không cònchỗ nào lành lặn, khắp nơi đều là vết kiếm cùng vết đao, đập vào mắt vôcùng thương tâm làm người khác không đành lòng. Nhưng nhìn kỹ thì tướngmạo của y không tầm thường, trang phục cũng được làm từ tuyết gấm trânquý, xem ra thân phận y có phần đặc biệt.
“Phu quân, mau lại đây!” Diệp Khê Thiến quay đầu lại hô lớn.
“Nương tử, đây, đây…” An Nguyệt Quân môi hồng răng trắng vui mừng chạy tới,cười ngoác đến tận mang tai. Hắn nhanh chóng hiện diện trước mặt DiệpKhê Thiến, một bộ tuỳ thời đợi lệnh, hỏi: “Nương tử có cái gì cần phuquân làm hả?”
“Anh đó, khua môi múa mép!” Diệp Khê Thiến cười tủm tỉm nhìn hắn, rồi lại liếc về phía người con trai nằm dưới đất, tức khíbảo: “Anh có cứu người này không?”
“Cứu, nương tử nói cứu, ta nào dám không cứu.” An Nguyệt Quân nho nhỏ nói thầm. Nói xong, hắn đi về phíabạch y nam tử, cúi người nhìn qua loa, đáy mắt hiện lên tia u ám, nhẹnhàng nói: “Sắp chết rồi, không cứu được.”
“Làm sao có thể?! Tôi mớithấy anh ta cử động mà, sao thoáng cái lại yếu thế được?” Diệp Khê Thiến vừa nghe lập tức cúi người, tay run rẩy đưa đến trước chóp mũi bạch ynam tử, cảm giác chút hơi thở mỏng manh liền kích động: “An Nguyệt Quân! Cứu người thì cứu cho đàng hoàng nha! Anh ta còn thở mà!”
“Nương tử, y trúng kịch độc, hơn nữa còn bị chém vạn đao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95918/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.