Hai người ngồi trên xe ngựa, nam tử bị thương được đặt ngả ở một bên đệm lót, máu nhuộm đã cảđệm tơ tằm. An Nguyệt Quân lần đầu tiên không có quấn quít lấy Diệp KhêThiến, hắn tựa người vào cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài, cái gì cũng khôngnói. Quanh thân hắn bỗng nhiên tràn ngập một dòng bi thương.
Diệp Khê Thiến cũng là lần đầu thấy An Nguyệt Quân biểu lộ ra chút cảm xúc khácngoài lạnh lùng. Mặc dù vẫn muốn hắn như người bình thường, có vui buồnhờn giận, nhưng hắn bi thương thế này, nàng thật sự không muốn.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh…
Đột nhiên, An Nguyệt Quân có chút cô đơn cùng với chán ghét hỏi Diệp KhêThiến: “Nương tử, nàng biết ta trở nên điên cuồng thì mắt sẽ biến thànhmàu tím đúng không?”
“Ừ, đẹp ghê luôn!” Diệp Khê Thiến hồi tưởng lại, tâm không diễn nổi thành lời. Một màu tím huyễn hoặc, vô cùng thần bí,vô cùng tinh khiết, làm cho nàng chếnh choáng say mê.
“Ha ha ha… Đẹp… Đẹp…” An Nguyệt Quân đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười ngập trànbi thương cùng tự giễu, ngôn ngữ sớm đã đau đớn không thể thành câu, tựlẩm bẩm: “Thật là đẹp đi… Nếu như ta có thể gặp nàng sớm một chút thìtốt rồi.”
Nếu đẹp, tại sao lại có kẻ mắng hắn là yêu nghiệt? Nếu đẹp, mẹ hắn cũng sẽ không chết. Nếu đẹp, hắn cũng không…
“Làm sao vậy?” Diệp Khê Thiến thật sự bị dáng vẻ đau khổ này của An NguyệtQuân hù, không phải vì sợ hắn, mà là lo lắng; lo hắn đau, tâm nàng cũngđau đớn tê liệt.
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276174/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.