An Nguyệt Quân ôm Diệp Khê Thiến mà không ngừng phát run, đầu choáng váng càng ngày càngnghiêm trọng. Hắn lắc đầu, cố làm mình tỉnh táo. Nhưng rồi trước mắtcàng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng nhạt nhoà, cuối cùng ngã “rầm” mộttiếng, mất đi ý thức.
Thật lâu sau…
Chậm rãi tỉnh lại, đập vào mắt Diệp Khê Thiến là cái bàn cũ nát cùng băng ghế cũ, sau bàn là một cáigiá, trên giá toàn là dược liệu được sắp xếp rất tỉ mỉ. Diệp Khê Thiếnchợt nghĩ tới mục đích lúc đầu của mình, ý thức được mình đang ở chỗ của thần y núi Ngọc Kỳ. Nhưng chẳng phải thần y giàu có lắm ư, chỗ này saotrông lại nghèo nàn thế này?
Mới ngẩng đầu lên, Diệp Khê Thiến lạithêm một phen hết hồn. Một bộ da người được treo trên tường làm tiêubản, nhiều chỗ còn lưu vết máu, dưới ánh mặt trời ban ngày càng toả rahàn khí âm u quỷ dị. Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm nhìn cái thứ treotrên tường ấy, đầu óc trống rỗng, cũng không tự chủ mà nuốt nuốt nướcmiếng, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, thân mình bất giác liên tục lùi về phíasau khiến giường gỗ khiến nó phát ra âm thanh kẽo kẹt.
“Ngươi tốt nhất không nên lộn xộn.” Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Diệp Khê Thiến ngoảnh về nơi phát ra tiếng nói, lập tức ngây ngẩn cả người.Đây là người ư?! Không nói đến bề ngoài tuấn mỹ xinh đẹp không chê vàođâu được, thần khí xuất trần như thiên tiên, vẻ mặt cô lãnh cao ngạo,đáng kinh ngạc nhất là mái tóc màu trắng của y. Ánh mặt trời chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/3276175/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.