Buổi trưa, sau khi AnNguyệt Quân an bài thoả đáng mọi việc, đang muốn lên lầu gọi Diệp KhêThiến, ngẩng đầu đã thấy nàng chuẩn bị xuống lầu. Vẻ băng lãnh trên mặtlập tức tan chảy, hắn ấm ấm ức ức nhỏ giọng nói: “Nương tử rốt cuộc cũng rời giường, phu quân chờ nàng lâu lắm nha.”
“Phần thưởng đây.” Diệp Khê Thiến ôn nhu nói, xong mới nhẹ nhàng mà hôn hắn một cái, cười híp mắt hỏi: “Phu quân, được chưa?”
“Không, không được, hôn thế nào cũng không đủ!” An Nguyệt Quân chu miệng nhỏ làm nũng.
Diệp Khê Thiến nhìn hắn, đáy mắt mỉm cười rạng rỡ, hơn nữa lại tràn ngập nhu tình cùng thoả mãn. Tay nàng chủ động lôi kéo tay hắn, mười ngón tayđan xen thật chặt, nói: “Phu quân, chúng ta về nhà.” Là hắn, nhu tìnhcủa hắn, nàng thích, nũng nịu của hắn, nàng thích, tính tình trẻ con của hắn, nàng thích, thậm chí, âm ngoan và tàn khốc của hắn, nàng cũngthích.
An Nguyệt Quân cả người bần thần, mắt dừng trên người nàngthật sâu, vô cùng chuyên chú. Hắn có được nàng rồi sao? Nàng đã ở bêncạnh hắn rồi sao? Gương mặt tuyệt mỹ từ từ hé lộ nụ cười điên hồn đảophách chúng sinh, biết bao tuyệt diễm, biết bao chung tình, biết bao ấmáp… Hắn gật đầu, nhẹ đáp: “Ừ, nương tử, chúng ta về nhà.”
Ra cửa, một cỗ xe ngựa hoa lệ đã ở trước mắt Diệp Khê Thiến. Diệp Khê Thiến vẫn làlần đầu tiên nhìn thấy xe ngựa ở cổ đại, hai mắt lập tức bị hấp dẫn, thi thoảng vươn tay sờ sờ thùng xe rồi kích động chạy về phía đầu xe, trông thấy con ngựa liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-cong-bam-nguoi/95917/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.