🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

(Đây này là ngoại truyện của Phương Phỉ nên tui xin phép dùng ngôi xưng thứ ba là "cậu" nhé!)

Phương Phỉ bước ra khỏi căn nhà nhỏ của Tần Kiến, điện thoại trên tay vang lên tiếng chuông thông báo. Cậu dừng bước, dùng răng kéo từng ngón tay của găng tay ra, ấn vân tay lên điện thoại, màn hình sáng lên tự động chuyển đến giao diện tin nhắn.

"Khi nào thì đến? Đừng có lề mề." Vài chữ ngắn ngủi nhưng rất thiếu lịch sự.

Phương Phỉ nhăn khuôn mặt xinh trai tinh xảo của mình, muốn cãi lại nhưng không dám.

Lúc chờ xe buýt, cậu theo thói quen ngồi xổm xuống, cả người mặc đồ trắng, trông như quả cầu tuyết thường thấy vào mùa đông.

"Tối nay chúng tôi ngủ lại nhà Tần Kiến rồi." Suy nghĩ hơn mười phút, Phương Phỉ sửa đi sửa lại tin nhắn cuối cùng cũng trả lời đối phương.

Lúc này, một chiếc Volkswagen Sagitar màu đen từ từ dừng lại bên đường, người đàn ông trong xe ném chiếc điện thoại vừa vang lên tiếng thông báo lên bảng điều khiển, mở cửa bước xuống.

Có người đá vào mông Phương Phỉ. Cậu đang ngồi xổm, trọng tâm không vững, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Vừa định nổi giận thì cậu nhìn thấy đôi giày da bóng loáng dừng lại bên cạnh, chính là món quà mà cậu bị ép mua ở trung tâm thương mại mấy hôm trước để tặng người ta.

Phương Phỉ giật mình, dự cảm chẳng lành dần len lỏi vào tim, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đầu đinh.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, giống như Satan giáng trần. Phương Phỉ chớp chớp mắt, lặng lẽ đưa tay vào trong áo khoác, vén áo len lên véo vào làn da mềm mại của mình. Đau thật, cậu bĩu môi, mắt rưng rưng, giả vờ khóc lóc đáng thương, chiêu này luôn hiệu nghiệm với người đàn ông này.

Người đàn ông im lặng nhíu mày, cúi xuống bế Phương Phỉ đang ngồi xổm lên, bước về phía xe.

Phương Phỉ giật mình, kêu lên vài tiếng. Sợ mình bị ngã, cuối cùng cậu đành phải vòng tay qua cổ người đàn ông.

Ném Phương Phỉ vào xe, thắt dây an toàn, ngồi lại vào ghế lái rồi khởi động xe, người đàn ông vẫn không nói một lời.

Phương Phỉ muốn giải thích, nhưng mọi lý do nghĩ ra đều quá vụng về, nên cậu đành phải hỏi: "Tối nay ăn gì?"

Người đàn ông cuối cùng cũng liếc nhìn cậu: "Ở nhà có mì gói."

"Ăn mì gói không no." Phương Phỉ đoán tối nay hai người chắc chắn sẽ lên giường, theo kinh nghiệm của cậu, một bát mì gói không đủ để cậu vượt qua cả đêm dài. Người đàn ông cường tráng kia sẽ "ăn" cậu đến mức xương cốt cũng không còn.

"Vậy thì ra ngoài ăn, em trả tiền." Người đàn ông nói như kiểu đương nhiên.

Phương Phỉ bĩu môi, không phản đối nữa.

Ăn tối ở ngoài xong, hai người về nhà người đàn ông. Hắn đứng ngoài cửa không nhúc nhích, nhất quyết bắt Phương Phỉ lấy chìa khóa mở cửa.

Phương Phỉ cắm chìa khóa vào ổ khóa, tức giận vặn mạnh: "Làm mấy cái trò này có ý nghĩa gì? Đưa thẻ lương, đưa chìa khóa nhà cho tôi thì chứng minh được mối quan hệ của chúng ta à?"

Người đàn ông phủi những bông tuyết bám trên đầu, liếc nhìn Phương Phỉ bằng vẻ mặt vô cảm: "Sợ em quên mất thân phận của mình."

"Thân phận! Thân phận!" Phương Phỉ tức giận mở cửa, ném chìa khóa lên tủ ở lối vào, "Ép buộc như vậy có thú vị không?"

"Cũng tạm." Người đàn ông thờ ơ đáp lại.

Phương Phỉ dường như rất tức giận, cậu dùng chiều cao 1m73 của mình để uy hiếp người đàn ông cường tráng gần 1m9: "Anh đừng quên anh là giáo viên dạy toán của tôi, một giáo viên ép buộc học sinh của mình quan hệ tình dục là phạm tội!"

Người đàn ông đưa tay véo gáy chú thỏ đang xù lông, bình tĩnh nói: "Tôi là giáo viên dạy toán cấp ba của em, lúc đó không có bất kỳ quan hệ tình cảm nào với em. Là em tự làm tự chịu, suốt ngày gây chuyện thị phi bên ngoài. Năm nhất đại học, tôi cứu em thoát khỏi tay tên biến thái. Năm hai, tôi giúp em giải quyết tên bạn trai khốn nạn. Năm ba, những bức ảnh em bị ép chụp khi làm người mẫu bán thời gian cũng là tôi giúp em lấy lại. Năm tư, ba em hỏi tôi có chê em không? Tôi chỉ do dự ba giây, ba em đã giao em cho tôi."

Người đàn ông hơi cúi người, nhìn khuôn mặt có phần hung dữ của Phương Phỉ: "Lúc đó tôi nên từ chối ngay lập tức, như vậy em mới vui đúng không?"

Phương Phỉ càng lúc càng yếu thế, cố gắng chống chế: "Nhưng ba mẹ hai bên cũng không thể ép hôn chứ, tôi tìm người yêu chứ không phải tìm thầy giáo với ba nuôi."

Người đàn ông bước qua Phương Phỉ, đứng ở lối vào bình thản cởi áo khoác, cúc áo của hắn được cài chỉnh tề kín đáo từ trên xuống dưới. Treo áo khoác mùa đông vào tủ, người đàn ông lại bắt đầu cởi chiếc áo khoác kiểu Trung Sơn vẫn được cài cúc cẩn thận, vừa cởi cúc vừa chậm rãi nói: "Phương Phỉ, tôi không phải người đa tình, trước đây giúp em là do trách nhiệm của một người thầy, bây giờ ngủ với em là vì tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Nhưng hai điều này thật ra cũng không quan trọng lắm, Phương Phỉ, nếu em thật sự muốn đi, tôi không cản em."

"Chỉ là..." Người đàn ông cởi áo khoác kiểu Trung Sơn xong lại bắt đầu cởi cúc áo sơ mi. Hắn từ từ cởi từng cúc áo từ cổ áo xuống, chiếc áo sơ mi màu đen dần mở ra theo ngón tay hắn, để lộ hình xăm lớn.

"Chỉ là sau khi em rời đi, không được gọi điện cho tôi lúc nửa đêm khi say rượu, không được tìm tôi khóc khi tâm trạng không tốt, không được nhờ tôi ra mặt khi bị bắt nạt, cũng đừng gọi điện cho tôi khi gặp nguy hiểm."

Chiếc áo sơ mi màu đen bị ném lên không trung, hình xăm đáng sợ và rực rỡ trên người người đàn ông cường tráng hoàn toàn hiện ra dưới ánh đèn, vừa đáng sợ vừa khiến người ta trầm trồ.

Tuỳ tiện ném chiếc áo sơ mi lên ghế, hắn cởi trần đi đến trước mặt Phương Phỉ, hai tay chống lên tường, ôm Phương Phỉ vào lòng: "Tôi từng tuổi này rồi, không còn muốn nói chuyện yêu đương, chỉ cần có người bên cạnh làm ấm giường là được."

Hắn đưa tay nâng cằm thanh niên lên: "Tôi có chút kiên nhẫn với em, là vì em từng là học sinh của tôi, lại còn có chút nhan sắc, nhưng đừng coi đó là vốn liếng để em làm càn. Nếu em không muốn thì đừng dây dưa với tôi, hôm nay cho ngủ, ngày mai lại không cho, bị ức hiếp bên ngoài thì chạy về như thỏ con, vài ngày sau cảm thấy mình cứng cáp rồi lại muốn bay nhảy."

Người đàn ông nhìn Phương Phỉ, như chim ưng bắt được một chú thỏ con xinh đẹp, sau khi đã thưởng thức đủ sự sợ hãi của nó mới lộ ra vẻ hung dữ: "Muốn đi thì đặt chìa khóa và thẻ lương của tôi xuống rồi đi ngay lập tức. Nhớ đừng có quay về khi tôi đang lên giường với người khác, cho dù em đứng cạnh giường khóc hết nước mắt, tôi cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi người ta rồi đến với em đâu!"

Buông làn da mịn màng ra, người đàn ông đứng thẳng dậy, quay người đi vào phòng tắm. Hình xăm phía sau lưng như hoa bỉ ngạn nở rộ, lay động kỳ dị trong ngọn lửa nghiệp chướng vô tận.

"Em biết tốc độ tắm của tôi rồi đấy, tốt nhất là quyết định đi hay ở trước khi tôi ra ngoài."

Phương Phỉ nhìn bóng lưng người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay. Cậu không biết mình đang dành tình cảm gì cho người đàn ông này nữa, là yêu, là thích, hay là sự dựa dẫm?

Cậu cảm thấy mình còn quá trẻ, còn rất nhiều thứ hay ho chưa được chơi, rất nhiều cảnh đời chưa được thấy. Cậu muốn cuộc sống của mình phong phú muôn màu, nhưng lại muốn người đàn ông này luôn ở phía sau mình, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy.

Cậu biết mình trông ngoan ngoãn đáng yêu, cũng biết trong xương cốt mình là một tên khốn nạn, cái gì cũng muốn, cái gì cũng không buông được.

Mà Trương Trí Nhiêu không phải là người dễ dàng chịu đựng, càng không phải kiểu sâu sắc thâm tình. Hắn có thể liều mình đến mức người đầy máu me để cứu cậu khỏi tay tên biến thái, có thể nhốt tên bạn trai bội bạc của cậu trong căn phòng tối ba ngày ba đêm, cũng có thể ép những kẻ đe dọa sinh viên đại học chụp ảnh khỏa thân đến mức suýt nhảy lầu...

Nhưng hắn liều mạng vì cậu giây trước, giây sau cũng có thể lập tức đi tìm người khác ngay khi cậu rời đi. Phương Phỉ từng cho rằng nhà của Trương Trí Nhiêu là nơi thuộc về mình. Khi chơi bời chán chê, khi bị ức hiếp, khi cô đơn lạnh lẽo cậu có thể trở về bất cứ lúc nào để tìm kiếm sự che chở. Cho đến một lần mở cánh cửa này ra, cậu nhìn thấy Trương Trí Nhiêu đang đè một thanh niên trắng trẻo trên giường.

Phương Phỉ vẫn luôn xấu hổ khi nghĩ đến bản thân mình lúc đó, hình như đã khóc rất nhiều. Cậu đứng bên giường, cứ thế khóc mãi khóc mãi, khóc đến mức Trương Trí Nhiêu mềm lòng, bất lực rời khỏi thanh niên kia, đưa tay về phía cậu.

Từ đó về sau, Phương Phỉ cuối cùng cũng hiểu ra mình không có quyền làm càn vô điều kiện trước mặt Trương Trí Nhiêu.

Bây giờ phải làm sao? Phương Phỉ nhìn chìa khóa trên tủ, lại sờ thẻ lương trong túi. Hai thứ này đều do Trương Trí Nhiêu ép cậu nhận, để nhắc nhở cậu phải nhớ mình là người của ai, có thân phận gì.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Phương Phỉ vẫn còn do dự. Xoạt, cửa bị kéo ra, người đàn ông trần truồng bước tới. Phương Phỉ giật mình, vội vàng tìm cớ, gấp gáp nói: "Nhưng mà, chúng ta không hòa hợp."

Cậu đỏ mặt chỉ vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Người đàn ông đi đến bên cạnh cậu, cúi xuống bế cậu lên vai, thản nhiên nói: "Vậy thì làm nhiều lên, rồi sẽ hòa hợp thôi."

Phương Phỉ đã khao khát tình yêu từ hồi cấp ba, miệng thì nói hay lắm, nhưng trong lòng lại không buông bỏ được, quen vài người bạn trai đều chỉ dừng lại ở mức nắm tay, hôn môi, cuối cùng đều không đi đến đâu. Cho đến năm hai đại học gặp phải tên bạn trai khốn nạn, hắn dùng thuốc ép Phương Phỉ chơi trò tập thể. Lúc đó tuy ý thức đã mơ hồ, nhưng Phương Phỉ vẫn biết tự bảo vệ mình, cậu khóa trái cửa nhà vệ sinh, vừa khóc vừa gọi điện cho Trương Trí Nhiêu.

Trương Trí Nhiêu cứu cậu, cũng đã ngủ với cậu. Sau khi kéo quần lên, hắn nói là Phương Phỉ chủ động, còn đưa ra một tờ giấy tự nguyện mà Phương Phỉ đã viết trong lúc thần trí mơ hồ. Hơn nữa sau đó hắn còn gọi điện cho Phương Thư Ngọc, kể lại chuyện hai người đã ngủ với nhau một cách rõ ràng, phong độ thẳng thắn đến mức khiến người ta tức điên!

Sau một đêm hoan ái, Phương Phỉ ngủ say như chết. Trương Trí Nhiêu ngồi bên giường hút thuốc, ánh trăng chiếu lên hình xăm đầy ma mị.

Trương Trí Nhiêu có một tuổi thơ bất hạnh, ba mẹ mất sớm, không người thân thích. Thời niên thiếu vừa đi học vừa đánh võ đài đen để kiếm sống, hình xăm này là sản phẩm của lúc đó, dùng để trấn áp đối thủ, thu hút người mua đặt cược.

Sau đó, công an truy quét gắt gao. Không đánh võ đài đen được nữa, hắn đi theo người khác làm đàn em, ban ngày học ở trường, ban đêm đấm đá túi bụi, sống như một cái xác không hồn. Dù vậy, hắn vẫn thi đậu đại học, chuyên ngành sư phạm toán, một tên côn đồ vậy mà lại đứng trên bục giảng, thật mỉa mai.

Thời đại học, hắn làm thêm ở công ty bảo vệ. Nói cho sang mồm vậy thôi, chứ thật ra là làm vệ sĩ cho người ta, thời gian tương đối tự do, kiếm được cũng nhiều. Làm côn đồ bốn năm, sau khi tốt nghiệp đại học, công ty bảo vệ giữ hắn lại, nhưng hắn lại kiên quyết làm giáo viên cấp ba. Chỉ là lúc khám sức khỏe, hắn phải lôi người phụ trách vào nhà vệ sinh, sau khi trao đổi sâu sắc, hắn mang theo hình xăm bước vào trường trung học phổ thông Tân Phát.

Từ đó về sau, thầy Trương luôn mặc áo dài quần dài, cúc áo cài cẩn thận.

Điếu thuốc cháy hết, hắn dập tàn thuốc, quay đầu nhìn Phương Phỉ đã ngủ say vì mệt. Hắn tự hỏi mình gặp cậu lần đầu tiên là khi nào? Phương Phỉ 13 hay 14 tuổi? Lúc đó, hắn theo một gã côn đồ đến chi nhánh ở Tân Phát "kiểm tra công việc", thấy một tên lưu manh bắt cóc một cậu bé trắng trẻo đem về. Tên lưu manh đòi tiền, cậu bé ôm cặp sách lắc đầu, cuối cùng khẽ nói gọi điện cho bạn để bạn mang tiền đến. Trương Trí Nhiêu thấy phiền, định bỏ đi, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy cậu bé nhíu mày nhìn môi trường bừa bộn xung quanh, sau đó đặt cặp sách xuống bắt đầu dọn dẹp.

Hắn bỗng nhiên thấy thú vị, đây là cảm xúc hiếm khi xuất hiện của hắn, cho nên hắn cứ nhìn cậu bé dọn dẹp. Mãi đến khi cậu bé dọn dẹp đến bên cạnh hắn, cẩn thận ngước nhìn hắn vài lần, như đang đánh giá mức độ hung dữ của hắn. Sau khi đánh giá xong, cậu bé thậm chí còn đưa tay gỡ sạch mấy cọng cỏ bám trên vai hắn, rồi tiện tay phủi bụi trên tay áo, cuối cùng nhìn hình xăm lộ ra trên cổ tay hắn, nhỏ giọng hỏi: "Xăm có đau không?"

Trương Trí Nhiêu quên mất mình đã trả lời hay chưa, nhưng lại nhớ cậu nhóc chạy đến cứu cậu khi nhìn thấy cậu đang dọn dẹp nhà cho bọn cướp thì tức giận xoay người bỏ đi. Tên lưu manh định đuổi theo, nhưng hắn lại ngăn cản, bình thản nói với cậu bé tên "Phương Phỉ": "Về đi, sau này người ở đây sẽ không cướp tiền của nhóc nữa đâu."

Đêm khuya thanh vắng, hắn quay người lại sờ vào thanh niên đang ngủ say, khẽ thở dài: "Hồi nhỏ ngoan ngoãn như vậy, lớn lên lại khiến người ta phải tốn bao nhiêu tâm sức mới giữ được bên cạnh."

.....

Gấu Gầy: Cặp đôi này có truyện riêng nữa đó mọi người.

À, Phương Phỉ cũng từng xuất hiện trong bộ "Loài chim mà quý khách đang tìm kiếm hiện không tồn tại".

—----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.