🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Gấu Gầy

Khi Lưu Tường bước vào nhà, chú chó hoang nhiệt tình lao về phía cậu ta. Cậu ta giơ cao món bánh ngọt trên tay, gọi lớn: "Lão Tần, nhà cậu nuôi chó khi nào vậy? Còn nuôi một con xấu xí thế này?"

Chú chó hoang da lông loang lổ, hai mắt hơi lé, nhìn không đẹp thật. Ngoại hình không được, tính tình cũng tệ, nó khá hiểu tiếng người, ngậm dép của Lưu Tường ném ra ban công.

"Này, tính khí con chó này giống ai thế?"

Tống Thành Nam ngậm điếu thuốc, nhặt dép lên: "Giống ai? Không nhìn ra sao?" Vừa nói vừa cười nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp.

Lưu Tường hơi sợ Tống Thành Nam, hồi nhỏ cậu ta từng thấy Tống Thành Nam dạy dỗ Tần Kiến. Tần Kiến phạm lỗi, anh mặt mày âm trầm, túm cổ cậu ta như túm chó con lôi về nhà. Bóng ma tâm lý từ đó in sâu, nên mỗi lần gặp Tống Thành Nam, Lưu Tường đều ngoan ngoãn như học sinh tiểu học gặp giáo viên chủ nhiệm.

Cậu ta đặt món bánh ngọt tự làm xuống, ấp úng vài câu rồi chuồn vào bếp. Phương Phỉ đến sớm, đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ tán gẫu với Tần Kiến, Tần Kiến nghe đến phát chán, ném cho cậu ta một nắm rau mùi bảo nhặt.

Nhà bếp của căn nhà nhỏ tuy rộng hơn nhà ở Tân Phát một chút, nhưng cũng không chịu nổi ba người chen chúc, nhất là trong đó còn có Lưu Tường ngày càng phát tướng.

Lưu Mập Ú đáng thương co rúm trong góc, trong bếp khói lửa mù mịt, nhiệt độ cao, cậu ta toát mồ hôi hột. Tần Kiến thoăn thoắt xào nấu, liếc nhìn cậu ta: "Trong tủ lạnh có Coca, cậu mở một lon uống cho đỡ nóng."

Lưu Tường nhìn qua cửa kính thấy Tống Thành Nam và Tiểu Trương đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, không khỏi bĩu môi nói trái lòng: "Tôi không nóng."

Phương Phỉ liếc mắt vạch trần: "Cậu ta thấy chủ nhiệm Tống là sợ."

Lưu Tường "chậc" một tiếng, đôi chân ngắn bước qua Phương Phỉ, tiến lại gần bếp lửa đang cháy hừng hực: "Lão Tần, hồi nhỏ cậu bất đắc dĩ phải sống chung với chủ nhiệm Tống thì thôi đi, bây giờ sao còn thuê nhà của anh ấy ở vậy?"

Tần Kiến nhếch mép: "Sao lại không được?"

"Ôi trời, anh ấy là người lớn mà."

Tần Kiến liếc nhìn Lưu Tường 22 tuổi: "Cậu đúng là trẻ con."

"Tôi không có ý đó, chỉ là có khoảng cách thế hệ thôi, hai người cũng đâu có chơi chung với nhau được." Lưu Tường đưa tay lau mồ hôi trên trán, "Hay là cậu đến ở ghép với tôi đi, tôi chuyển ra khỏi nhà hiện tại, chúng ta thuê căn nhà lớn hơn."

Phương Phỉ phì cười, cúi đầu, hai vai run lên bần bật. Lưu Tường lườm cậu ta, tiếp tục thuyết phục Tần Kiến: "Hơn nữa, bây giờ chủ nhiệm Tống độc thân, không có nghĩa là sau này anh ấy sẽ độc thân mãi. Nếu anh ấy tìm được người yêu rồi kết hôn, đến lúc đó cậu lại phải chuyển đi đúng không?"

Phương Phỉ vất vả lắm mới nhịn được cười. Cậu ta bỏ rau mùi đã nhặt xong vào bồn rửa rồi vỗ mạnh vài cái lên vai Lưu Tường, thở dài một tiếng rồi ra khỏi bếp.

Tần Kiến làm vài món sở trường, mọi người ngồi vào bàn ăn, mồi thơm rượu ngon, vô cùng thoải mái. Bát cơm của chú chó hoang được đặt ở ban công, đầy ắp thức ăn, nó ăn rất nhanh, như sợ có người tranh giành. Ăn no rồi nó chạy vào phòng ăn, nằm dưới chân Tần Kiến vẫy đuôi.

Ăn uống no say, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên sàn gỗ, Tiểu Trương thích náo nhiệt gọi Lưu Tường và Phương Phỉ ngồi bên cửa sổ chơi bài.

Tống Thành Nam rửa bát, không cho Tần Kiến tranh giành, cũng không cho cậu rời đi, thật sự bá đạo. Tần Kiến xắn tay áo, đeo tạp dề cho người đàn ông, rồi dựa vào bệ bếp nói chuyện phiếm với anh.

Khóe môi thanh niên dính chút nước sốt, khuôn mặt lạnh lùng lại toát lên vẻ đáng yêu. Tống Thành Nam thấy vậy ngứa ngáy trong lòng, hai tay nhúng trong bọt xà phòng khẽ nói: "Lại gần đây một chút."

"Hửm?" Tần Kiến đã quen nghe lời, hơi nghiêng người.

Một nụ hôn rơi xuống khóe môi thanh niên, đầu lưỡi ấm nóng trơn trượt thò ra cuốn đi giọt nước sốt đó.

"Bộp!" Một tiếng động lớn! Lon Coca rơi xuống đất, chất lỏng màu nâu sẫm bắn tung tóe sủi bọt.

"Hai... hai người..." Lưu Tường vừa vào tủ lạnh lấy Coca vì nóng run rẩy chỉ tay về phía nhà bếp, "Tôi thấy... không, tôi nhất định là nhìn nhầm, hai người..."

Tiểu Trương bỏ bài trên tay xuống, chạy đến xem náo nhiệt, cuối cùng cũng có người hiểu được tâm trạng của anh ta chiều hôm đó, cảm giác kinh ngạc và khó tin! Nhưng sao lại trông ngốc nghếch thế này?

Anh ta tự cho mình là người từng trải: "Tôi còn đang nghĩ, thằng nhỏ ngốc này khi nào mới nhận ra đây."

Lưu Tường cảm thấy vô cùng bất lực, cậu ta nhìn Phương Phỉ cầu cứu. Phương Phỉ vẫn ngồi bên cửa sổ không nhúc nhích, vẻ mặt đầy thương cảm.

Cậu ta lại quay sang nhìn Tần Kiến, run rẩy hỏi: "Lão Tần... Cậu và chủ nhiệm Tống, hai người... có quan hệ gì vậy?"

Vừa hỏi xong, Tống Thành Nam cũng nhìn Tần Kiến. Những người đã biết chuyện hay vô tình phát hiện ra thì không nói đi, nhưng thằng nhóc này đúng là chưa bao giờ chủ động nhắc đến mối quan hệ của hai người trước mặt người khác, nên anh có chút mong đợi.

"Quan hệ gì à?" Tần Kiến liếc nhìn Tống Thành Nam, "Anh ấy trả tiền đặt cọc nhà, chúng tôi cùng nhau trả góp."

Cậu đi đến vịn vai Lưu Tường, dẫn cậu ta đến tủ lạnh lấy thêm một lon Coca, khi đứng dậy thì ghé sát tai người đang ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Tôi và chủ nhiệm Tống có quan hệ hôn nhau, lên giường, làm tình."

Tần Kiến thù dai. Năm 16 tuổi, Lưu Tường từng nói trước mặt cậu rằng Thẩm Bình là vợ chưa cưới của Tống Thành Nam, sau này sẽ trở thành mối quan hệ hôn nhau ngủ cùng. Lúc đó, câu nói này đã gây ra tổn thương và bóng ma tâm lý rất lớn cho Tần Kiến 16 tuổi, mối thù này đương nhiên không thể không báo.

"Bộp!" Lon Coca trong tay Mập Ú lại rơi xuống đất!

"Vậy ra chỉ có mình tôi là không biết?" Một tiếng sau, Lưu Tường cuối cùng cũng hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi đoán ra thôi." Phương Phỉ giơ tay.

"Tôi thì vô tình phát hiện." Tiểu Trương giơ tay.

Lưu Tường nuốt nước bọt, không biết trút giận vào đâu. Cậu ta ngã phịch xuống ghế sofa, than thở: "Sao bạn bè của tôi toàn là gay vậy, Tiểu Phương Tử là gay, lão Tần vậy mà cũng là gay! Là gay thì thôi đi, lại còn đều có người yêu rồi! Công lý ở đâu? Vậy tôi..."

Mập Ú tình trường lận đận xoay một vòng, mắt sáng rực: "Vậy tôi có phải cũng có tiềm năng về mặt này không?" Cậu ta dùng ánh mắt như radar quét qua mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Trương.

"Anh Tiểu Trương, anh độc thân đúng không?"

"Mẹ kiếp!" Tiểu Trương đang ngậm thuốc không ngờ lại bị vạ lây, ho sặc sụa, suýt nữa ngất xỉu...

Mọi người cười đùa, Tần Kiến đi đến phía sau Phương Phỉ, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi cậu ta: "Cậu thì sao?"

Phương Phỉ: "..."

—------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.