Trận tuyết đầu tiên của thành phố Tân Thành năm nay đến hơi muộn, khiến thành phố nổi tiếng với băng tuyết này "dài cổ chờ mong". Cuối đêm tuyết mới bắt đầu rơi, tuyết không lớn, đến sáng sớm mới phủ trắng thành phố xám xịt.
Hôm nay được nghỉ, Tần Kiến không ngủ nướng, mặc chiếc áo lông dài, tìm một cái túi ni lông trong bếp bỏ vào túi áo rồi ra khỏi nhà.
Tống Thành Nam tối qua đi làm nhiệm vụ chưa về nhà. Tần Kiến gửi tin nhắn WeChat cho anh trong thang máy, báo rằng mình ra ngoài mua đồ ăn.
Tống Thành Nam không trả lời, chắc là bận. Tần Kiến siết chặt khăn quàng cổ, bước vào trong gió tuyết.
Căn nhà nhỏ mua ở vị trí hơi xa, đi mua đồ ăn cũng bất tiện. Các siêu thị nhỏ gần nhà không có đầy đủ hàng hóa, nếu muốn đổi món thì phải đến chợ nông sản ở trung tâm thành phố.
Tần Kiến đi xe buýt một trạm rồi chuyển sang tàu điện ngầm. Tàu điện ngầm sáng sớm vắng người, có chỗ trống nhưng cậu không ngồi, mặt lạnh tanh đứng ở góc toa.
Ngực áo hơi rung lên, cậu mở áo lông lấy điện thoại trong túi áo ngực ra, vị trí này cậu thường dùng để điện thoại, vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào của Tống Thành Nam. Mỗi lần điện thoại rung lên cũng giống như dây đàn rung động trong tim cậu, Tần Kiến có chút say mê cảm giác này.
"Tan làm rồi, anh thay đồ xong sẽ về nhà. Em ra ngoài cẩn thận, tuyết rơi rồi."
Tàu điện ngầm chạy vun vút bỏ lại những tấm biển quảng cáo sặc sỡ phía sau, hình ảnh thanh niên nở nụ cười phản chiếu trên tấm kính tối màu. Gõ vài cái trên bàn phím, Tần Kiến cất điện thoại, lại trở về vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.
Cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi đối diện bị nụ cười thoáng qua đó làm choáng ngợp, lén chụp một bức ảnh, nhanh chóng đăng lên mạng xã hội, phấn khích viết: "Aaaa ~ Đi tàu điện ngầm gặp được anh đẹp trai cool ngầu, muốn sinh con cho anh ấy quá, phải làm sao bây giờ?!!!"
Chưa được bao lâu, đã có người vào xem và bình luận.
"Chị gái có mắt nhìn người, em thấy mình có thai rồi!!!"
"Bông hoa lạnh lùng này rất hợp để "hành hạ", chị đây xem mà cứng người luôn rồi."
"A a a ~ Đây không phải là chồng yêu cool ngầu bá cháy đã mất tích từ lâu của em sao ?"
"Má ơi, chị gái cho xin địa điểm cụ thể, em cũng muốn đi gặp."
"Chị gái, xông lên đi, lúc này không xông lên, lát nữa lại tiếc hùi hụi đấy!
Được mọi người cổ vũ, cô gái lấy hết can đảm, mở mã QR thêm bạn WeChat, tiến đến bên cạnh thanh niên lạnh lùng.
Ánh mắt ảm đạm của cô gái lại sáng lên. Từ chối rồi lại đồng ý? Quả nhiên mấy anh đẹp trai luôn biết cách thả thính!
Điện thoại của thanh niên đưa tới, cô gái chưa kịp đưa mã WeChat của mình ra thì thấy cậu bật màn hình điện thoại: "Tôi có người yêu rồi."
Trên màn hình là bóng lưng một người đàn ông, kiểu tóc gọn gàng, dáng người cao lớn, áo khoác bay trong gió, ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy. Ánh sáng mờ ảo, không thấy mặt, nhưng vẫn toát lên vẻ phong trần phóng khoáng, khiến người ta không khỏi xao xuyến.
Vậy là, anh đang khoe khoang à? Cô gái chớp chớp mắt, càng phấn khích hơn!
Cô trở về chỗ ngồi, xóa bài đăng vừa rồi. Sau đó lại đăng một bài viết chỉ có chữ: Quả nhiên, là tôi không xứng! Anh đẹp trai chỉ thích anh đẹp trai hơn mà thôi! Mọi người ơi, "chèo thuyền" đi, anh ấy là chị em tốt!
"Chị em? Đùa gì vậy? Dáng người, khí chất đó, bé 0 quỳ liếm còn không hết ấy chứ? Chị em? Đừng đùa nữa!"
"Tôi có lý do để nghi ngờ bà bị mù, kiểu nằm trên này ai mà "xơi" nổi?"
"Tầng trên +1, anh ấy chỉ cần liếc mắt một cái là tôi đã quỳ rồi."
"Tôi tán thành, bà có thể tưởng tượng anh ấy ngồi cùng bà tán gẫu về túi xách và mỹ phẩm không? Chị em gì chứ?"
Chủ thớt: Bạn trai của anh ấy siêu A, Alpha cấp S, hiểu không?
Tần Kiến mua khá nhiều đồ, xách bằng túi ni lông mang theo. Bên cạnh chợ nông sản có một quán bán bánh rán, bánh rán mới chiên thơm phưng phức, Tống Thành Nam rất thích.
Trước cửa hàng bánh rán có một chú chó hoang bẩn thỉu. Trời trở lạnh, nó nằm cuộn tròn trên mặt đất, lông dơ bết lại, trên mắt dính đầy ghèn. Cảm nhận được ánh mắt của Tần Kiến, chú chó ngẩng đầu nhìn cậu, dè dặt vẫy đuôi.
Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra, chủ quán thò đầu ra, bĩu môi về phía chú chó: "Đi đi đi, tránh ra tránh ra."
Chú chó kêu ư ử, kẹp đuôi trốn sang một bên.
Mua bánh xong, Tần Kiến đẩy cửa ra, chú chó hoang bẩn thỉu vẫn ngồi bên cửa, rụt rè vẫy đuôi với cậu. Tần Kiến quay sang hỏi chủ quán: "Chó nhà các anh nuôi à?"
Chủ quán khịt mũi: "Chó hoang đấy, chắc ngửi thấy mùi thơm nên cứ bám riết không chịu đi."
Chú chó nhìn Tần Kiến bằng đôi mắt đen láy, cậu quay mặt đi, chú chó cụp tai xuống. Đi qua đi lại một hồi, Tần Kiến nhíu mày mở túi giữ nhiệt, lấy ra một cái bánh rán, vẻ mặt khó chịu ném cho chú chó. Sau đó cậu nhanh chóng đóng túi giữ nhiệt lại, sợ bánh rán mới ra lò bị nguội.
Túi ni lông một hào một cái Tần Kiến tiếc không mua, túi giữ nhiệt một tệ một cái cậu bọc hai lớp.
Có lẽ vì được cho ăn, chú chó cứ lẽo đẽo theo Tần Kiến. Cậu vừa bước một bước, chú chó bên cạnh liền cọ theo một bước. Cậu khó chịu cúi đầu nhìn xuống, chú chó kêu khẽ, vẫy đuôi.
"Đừng có theo tao, nhà tao nhỏ lắm, không nuôi mày được đâu." Chú chó khá hiểu chuyện, có lẽ cảm nhận được sự từ chối, nó kêu lên những tiếng ư ử đáng thương, cụp đầu xuống xoay một vòng tại chỗ, rồi ngồi im bất động.
Tần Kiến lại nhìn chú chó một cái, rồi bước đi. Đi đến ga tàu điện ngầm, cậu xuống lối đi ngầm, chưa đi được mấy bậc thang đã nghe thấy tiếng người phía sau quát.
"Con chó ghẻ này ở đâu ra vậy! Đáng sợ quá đi!"
"Cút! Cút ngay!" Có người đá vào chú chó, "Đội bắt chó đi đâu hết rồi?"
Người bán hàng rong bên đường cầm gậy tre đuổi đánh, khi sắp đánh trúng chú chó thì có người giẫm lên cây gậy.
"Chó của tôi." Tần Kiến nói.
Tần Kiến chưa kịp lấy chìa khóa ra, cửa đã được mở từ bên trong. Tống Thành Nam đã thay đồ ngủ có chút nôn nóng, anh vừa định thân mật với thanh niên đã hai ngày không gặp thì bị chú chó hoang đang kêu ư ử bên chân Tần Kiến làm giật mình.
"Kiến đại gia, thế này là sao?"
Tần Kiến hơi bực, vì để mang chú chó hoang này về nhà, cậu không thể đi tàu điện ngầm, không được lên xe buýt, chỉ có thể bắt taxi, tốn kha khá tiền. Cậu ném chìa khóa lên bàn, mặt mày khó chịu: "Không có gì, đi đường gặp phải cướp, không đuổi được."
Tống Thành Nam nhìn Tần Kiến, rồi lại nhìn chú chó hoang tự giác ngồi ở cửa, phì cười: "Sao anh lại thấy chú chó này hơi quen mắt nhỉ?"
Tần Kiến quay người nhướng mày.
"Tính cách của tên cướp này có chút giống với Kiến đại gia nhà mình năm xưa!"
"Tống Thành Nam!"
Người đàn ông cười ha hả, đóng cửa lại, nhốt cả tên cướp lớn và tên cướp nhỏ vào trong nhà.
......
Đêm xuống, Tống Thành Nam giữ chặt hai tay Tần Kiến trên đỉnh đầu, bá đạo hôn người dưới thân.
"Có giống em không, chú chó hoang kia ấy? Hửm?" Giữa những nụ hôn, Tống Thành Nam cười hỏi bên tai Tần Kiến.
Thanh niên thở hổn hển vài hơi mới có sức trả lời, đôi mắt long lanh nheo lại: "Không giống! Em đâu có hèn như vậy, lẽo đẽo theo về tận nhà."
Nụ hôn của Tống Thành Nam lại rơi xuống, giọng nói khàn khàn đầy dâm đãng nỉ non: "Kiến đại gia năm xưa không muốn về nhà với anh sao?"
"Muốn hay không?" Người đàn ông lại dụ dỗ.
"... Muốn, rất muốn."
"Vậy em có phải là chú chó hoang không? Hửm?"
"Tống Thành Nam..."
"Có phải không?"
"Phải." Thanh niên cuối cùng cũng chịu thua, "Em luôn là chú chó hoang muốn về nhà với anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]